Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi

Chương 152: 152: Nhanh Như Gió Đổi Chiều







Còn bản thân anh thì ấn vào đường link, chốt đơn mua tất cả sản phẩm.

Trợ lý Hà đứng bên cạnh lặng lẽ quan sát rồi lặng lẽ gật đầu: Trẻ nhỏ dễ dạy.

Xem ra những lời lải nhải mà anh ta truyền thụ cho boss suốt dọc đường cũng được anh nghe lọt tai.

Hà Chiếu hình như nhìn thấy phần thưởng kết năm của năm nay đang vui vẻ vẫy tay với anh ta rồi.


Buổi họp báo ra mắt sản phẩm mới của công ty vàng bạc đá quý Nam Thị kết thúc tốt đẹp.

Đường link đặt mua sản phẩm đá quý mới vừa được công bố, lượt người đặt mua ào đến như núi lở, đường dây nóng cũng bị gọi đến cháy máy.

Nam Mẫn dẫn dắt tất cả quản lý cấp cao của công ty vàng bạc đá quý Nam Thị xuất hiện tại hiện trường, điều khiển sắp xếp sự vận hành của từng khâu, bận rộn suốt cả buổi chiều, hoàn toàn quên mất vẫn có một người luôn đợi mình trong hậu trường.

Bận rộn tới tận tối, người làm tổng giám đốc như Nam Mẫn ăn cơm cùng các nhân viên rồi cùng nhau tăng ca, không hề có thời khắc nào ngơi nghỉ.


“Tổng giám đốc Nam!”, nhân lúc ăn cơm, Cố Hoành chạy tới thì thầm báo cáo với Nam Mẫn: “Tổng giám đốc Dụ vẫn chưa đi, vẫn đang đợi cô ở trong hậu trường, hỏi cô có đói không, còn muốn mời cô ăn cơm cùng anh ta nữa”.

Nam Mẫn ngồi trên chiếc ghế nhỏ, bàn tay thoăn thoắt trả lời email và tin nhắn, gương mặt lộ rõ vẻ sốt ruột.

“Ăn cơm xong thì mời anh ta đi cho, tôi bận lắm, không rảnh đâu mà hầu hạ”.

Cố Hoành đáp lại một tiếng, nhưng vừa quay lại đã trông thấy Dụ Lâm Hải đứng ngay sau lưng, cách mình không xa.

Dụ Lâm Hải nghe thấy rõ mồn một câu trả lời của Nam Mẫn, anh biết Cố Hoành không mời nổi cô, chi bằng đích thân mình tới.

Anh biết Nam Mẫn bận rộn cả buổi chiều nên không dám lỗ mãng làm phiền, bèn làm việc của mình ở hậu trường, nhưng nhìn cô bận đến mức không định ăn cơm, như thế làm sao mà được?
Dụ Lâm Hải bình tĩnh nói: “Dù bận đến mấy cũng vẫn phải ăn cơm”.

Nam Mẫn cố đè nén cảm giác phiền hà sắp thể hiện ra qua giọng nói, cứng nhắc trả lời: “Tôi tự biết ăn, ở đây cũng có cơm, không làm phiền tổng giám đốc Dụ nhọc lòng”.

Lúc này cô đã thấy buồn bực vô cùng.

Ban nãy Wechat nảy ra một đống tin nhắn, toàn là người nhà họ Dụ gửi tới, đủ thứ cô dì chú bác của Dụ Lâm Hải cùng với rất nhiều anh chị em trai gái không thiếu một ai, toàn là tin nhắn chúc mừng.

Sau đó họ ra tay cực kỳ hào phóng, người này đòi đặt một trăm đơn, người kia đòi đặt một ngàn đơn, kinh động đến mức cả bà cụ nhà họ Dụ cũng gọi điện cho cô.

“Mẫn à, bà trông thấy hình ảnh mà thằng Hải gửi vào trong nhóm rồi, có mẫu nào phù hợp cho bà già này đeo không?”
Mẹ chồng trước của cô, quý bà Dụ Phượng Kiều còn thẳng thừng gửi tới một dự án hợp tác, nói rằng bà rất thích thiết kế đá quý mới nhất, hi vọng có thể hợp tác lâu dài cùng công ty vàng bạc đá quý Nam Thị.

Không dính dáng gì tới nhà họ Dụ và nhà họ Nam, chỉ dùng danh nghĩa công ty cá nhân của bà, khiến cô đến cả từ chối cũng không thể từ chối.

Đúng là chết mất thôi.


Tên Dụ Lâm Hải này rốt cuộc đang làm gì hả…
Anh ta đang định dùng tiền đập vào mặt cô đấy hả?
Dụ Lâm Hải không mời nổi Nam Mẫn bèn nhờ Hà Chiếu mang thức ăn và điểm tâm mà anh ta đã đặt cho nhân viên ăn, còn mời nhân viên tại hiện trường ăn bánh tart trứng, uống cà phê, tự mình gánh phần việc hậu cần.

Bản thân anh lấy ghế đẩu ra ngồi xuống bên cạnh Nam Mẫn, đặt điện thoại của cô sang một góc, lấy hai phần cơm, cô một phần, anh một phần.

“Ăn cơm trước đã, ăn no mới có sức tiếp tục chiến đấu”.

Nam Mẫn nheo mắt nhìn anh, xem anh rốt cuộc định giở trò gì.

Dụ Lâm Hải thản nhiên tách đôi đũa ra, mở hộp cơm và bắt đầu ăn, còn gọi cô cùng ăn: “Ăn đi chứ, nhìn tôi có no được đâu”.

Mà nhân viên của cô vì há miệng mắc quai nên đồng loạt tỏ lòng biết ơn với Dụ Lâm Hải: “Cảm ơn cà phê của tổng giám đốc Dụ!”
“Cảm ơn bánh tart trứng của tổng giám đốc Dụ!”
“Tổng giám đốc Dụ tốt quá đi mất! Chúc anh sớm ôm được mỹ nhân về nhà nha!”
Dụ Lâm Hải cũng không hề tỏ vẻ, còn giơ cốc cà phê hướng về phía người ta thay lời cảm ơn: “Xin nhờ lời chúc của cô”.

Một hành động đơn giản nhưng đi kèm gương mặt đẹp trai tuấn tú kia, thoáng chốc hạ gục cả đống trái tim thiếu nữ, các cô gái rú lên ầm ĩ, đồng loạt cảm thán: “Trời đất ơi đẹp trai quá, đây là tổng giám đốc ngang ngược trong hiện thực đấy à?”
“Tổng giám đốc Nam của chúng ta có phúc quá, gặp được chàng trai đẹp trai thế này, ai chịu nổi chứ…”
Ánh mắt Nam Mẫn như tối đi, thầm mắng cái đám không có tiền đồ này, chỉ với vài cái bánh tart trứng và cốc cà phê mà đã bị mua chuộc nhanh như gió đổi chiều, giúp Dụ Lâm Hải làm cô thấy ngứa mắt thêm.


Còn cả mấy cô nhóc kia, chưa trông thấy người đẹp trai hơn hay thế nào?
Tên Dụ Lâm Hải này không chỉ tâm cơ không đơn giản, da mặt cũng càng lúc càng dày, tiếp tục để anh ngồi đây, trước mặt mọi người, không biết anh còn làm ra được chuyện gì nữa!
Nam Mẫn không thể nhẫn nhịn thêm, cô đứng phắt dậy, từ trên cao cụp mắt nhìn xuống Dụ Lâm Hải: “Anh, đi theo tôi”.

Dụ Lâm Hải nhìn hộp cơm mới ăn được một nửa trong tay mình: “Chưa ăn xong cơm mà”.

Nam Mẫn lạnh lùng liếc nhìn anh.

“Thế lát nữa ăn tiếp vậy”, Dụ Lâm Hải cảm thấy nếu mình còn ăn tiếp có lẽ hiện trường sẽ máu me tung tóe, đành đặt hộp cơm xuống, thong dong lau miệng, theo Nam Mẫn tới hậu trường.

Khi sắp tiến vào, anh còn bất giác giơ tay chỉnh lại cổ áo.

Ngay sau đó, anh bị một bàn tay lôi thẳng vào trong.