Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi

Chương 145: 145: Nhẫn Kim Cương Mười Kara







Ở giới giải trí chịu đựng đủ các loại khó khăn, nhẫn nhịn nhiều năm ở Nam Tinh, khó khăn lắm mới chờ cơ hội đến, sao có thể không quý trọng chứ?
“Tổng giám đốc Nam, tôi muốn chọn cái thứ hai”.

Nam Mẫn cũng dứt khoát: “Được”.

Người nhà Tống Dịch cũng ở nơi khác, Nam Mẫn sắp xếp cho cô ta một trợ lý, còn mời một y tá chăm sóc cô ta, chờ khi có thể di chuyển được thì đi Hàn Quốc làm phẫu thuật sửa mặt.

Sắp xếp tất cả thỏa đáng xong, Nam Mẫn và Hạ Thâm lần lượt đi ra ngoài, Hạ Thâm nhìn sắc mặt của Nam Mẫn: “Vẫn đang tức giận chuyện tấm hình?”
Nam Mẫn lắc đầu: “Không có”.

Cô nhìn về phía Hạ Thâm: “Anh ba, những năm nay anh bận rộn quay phim, lại phải quan tâm đến Nam Tinh, vất vả rồi”.

Hạ Thâm ngẩn ra, ôn hòa cười, anh ta giơ tay xoa đầu cô: “Sao đột nhiên lại nói như vậy?”
“Những năm qua, em quá tự do phóng khoáng, trách nhiệm bố mẹ để lại cho em, em đều ném cho các anh”.

Nam Mẫn rũ mi mắt, cười tự giễu: “Tự do phóng khoảng quả nhiên phải trả giá thật lớn, Nam Ninh Bách và Nam Ninh Trúc khiến cho Nam Thị trở thành dáng vẻ như bây giờ, em cũng có một nửa trách nhiệm”.


“Không nên quá trách mình”.

Hạ Thâm biết rõ Nam Mẫn đang nghĩ gì, nghe cô nói như vậy, anh ta liền đau lòng: “Không phải em đã trở lại sao, mọi thứ đều không muộn”.

Nam Mẫn ngẩng đầu, trong con ngươi vụt qua vẻ yếu đuối và áy náy chợt lóe rồi biến mất, thay vào đó là mạnh mẽ và kiên định.

Cô mỉm cười: “Anh nói đúng, em quay về rồi”.

Cũng là lúc cô nên gánh vác trách nhiệm.

Cô đã không nhịn được muốn chơi lại Nam Ninh Bách và Nam Ninh Trúc, cô đã phải trả giá cho sự tự do phóng khoáng của mình suốt ba năm qua, nghiệp chướng bọn họ làm ra cũng phải trả giá.

Lưới đã trải, có thể bắt đầu thu về rồi.

Nam Lâm không hề hạ thủ lưu tình với Hà Hân.

Cô ta bị đánh không nhẹ, vốn dĩ khuôn mặt đã qua chỉnh sửa yếu ớt không chịu nổi một phát đánh, máu thịt mơ hồ giống như cà chua thối.

Hà Hân mang theo khuôn mặt như vậy đi tìm Nam Ninh Trúc kể khổ, muốn để ông ta chống lưng cho mình, nào ngờ Nam Ninh Trúc nhìn thấy cô ta liền hét lớn một tiếng “Quỷ” rồi chạy trốn.

Hà Hân nhìn dáng vẻ Nam Ninh Trúc sợ đến mức sắp tè ra quần, cô ta hận không ngừng cắn răng, nghĩ đến Hà bảo bảo cô ta tình trường tung hoành ngang dọc, sao có thể bị mù tìm được một tên nhát gan như vậy!
Nhà họ Nam bọn họ chẳng có gì tốt!
Hôm nay hai con khốn kiếp Nam Mẫn và Nam Lâm tát cô ta đầy nhục nhã, về sau cô ta nhất định phải trả lại gấp mười gấp trăm lần!
Hà Hân cắn răng, vội vàng đi đến bệnh viện chỉnh hình làm lại mặt, ở bệnh viện cô ta gọi điện thoại cho Nam Ninh Trúc, khóc lóc tố cáo với ông ta, nói Nam Mẫn liên thủ với Nam Lâm ức hiếp mình, một ông ta chống đỡ thay cô ta.

.

Sau khi Nam Ninh Trúc chạy đi liền có hơi chột dạ, không nhìn ra mặt vợ mình, trong lòng cũng không sợ hãi nữa, lại nghe thấy giọng nói mềm yếu của cô ta, khí chất nam tử hán mất đi lâu nay lập tức quay trở lại.

“Được rồi, bảo bối đừng khóc, hai con nhóc chết tiệt dám bắt nạt người phụ nữ của anh, anh sẽ tìm chúng nó tính sổ!”.



Buổi tốt, ba chị em ngồi bàn tròn ăn cơm.

Nam Nhã vừa ngồi xuống liền giả bộ lơ đãng giơ tay, ý muốn khoe khoang chiếc nhẫn đính hôn trên tay mình.

Dưới ánh đèn, nhẫn kim cương mười kara lóe lên ánh sáng chói mắt, nhưng Nam Mẫn và Nam Lâm ngồi đối diện giống như không nhìn thấy, chỉ tập trung ăn cơm, ngay cả mắt cũng không hề ngước lên.

Hai người này mù sao?
Nam Nhã không nhịn nổi, ho khan một tiếng, sau đó chủ động hỏi Nam Lâm: “Lâm Lâm, nhìn nhẫn trên tay chị có đẹp không?”
Nam Lâm bị ánh sáng chói vào, cô ấy khẽ híp mắt, lạnh nhạt nói: “Tạm được”.

“Thế nào gọi là tạm được, đây chính là nhẫn kim cương do anh Nguyên nhà chúng ta đặc biệt chạy đến Italia, dạo khắp Florentia, cẩn thận chọn ra một chiếc đó”.

Trên mặt Nam Nhã là vẻ vui sướng của một cô gái nhỏ, thưởng thức chiếc chẫn khiến mình yêu thích không nỡ buông tay: “Anh ấy biết chị có giấc mơ công chúa nên đặc biệt chọn ra một chiếc nhẫn hình vương miện, chị yêu anh ấy chết mất!”
Nam Mẫn đang ăn canh trứng gà, khóe môi nhếch lên tia giễu cợt như có như không: “Cô cẩn thận một chút, đừng chết trên người anh ta là được”.

Nam Nhã đang đắm chìm trong sung sướng hạnh phúc không có cách nào kiềm chế, cô ta chỉ xem như Nam Mẫn đang ghen tỵ với mình, ngạo nghễ hừ một tiếng.

“Chị hai, chị muốn kết hôn với Tần Giang Nguyên?”
Nam Nhã gật đầu, cười sắp ngoác đến lỗ tai: “Đúng vậy! Aiz ya, thật ra người ta còn nhỏ, chưa có ý định kết hôn sớm như vậy, là anh Nguyên muốn cưới chị sớm, còn nói cái gì mà… kết hôn phải tranh thủ sớm”.

“Là chân đạp nhiều thuyền phải tranh thủ sớm”.


Nam Mẫn lạnh lùng cho cô ta một lời khuyên chân thành: “Trước khi gả cho anh ta thì tốt nhất cô nên tìm hiểu một chút, bên ngoài anh ta có bao nhiêu phụ nữ, đừng dính vào mấy thứ không sạch sẽ, bị bệnh sẽ không tốt đâu”.

Nam Nhã giống như bị đâm vào vết thương, trên mặt thoáng qua một tia không tự nhiên, lập tức trở nên nóng nảy.

“Chị cả, biết tôi sắp kết hôn, chị không chúc phúc tôi thì cũng thôi đi, hà cớ gì phải mắng tôi chứ? Cứ coi như không nhìn thấy đi được không? Tôi gả cho anh Giang Nguyên, chắc chắn trong lòng chị không thoải mái, tôi cũng có thể hiểu được”.

Nam Mẫn khẽ nhếch miệng: “Vậy cô nghĩ nhiều rồi, hai người có thể ở bên nhau, thật ra khá xứng đôi đấy”.

Nam Nhã nghi ngờ nhìn cô, cảm thấy cô không nói được lời nào hay.

Quả nhiên, một khắc sau liền nghe Nam Mẫn nói: “Dù sao nữ ngu hợp với chó thì tồn tại đến muôn đời”.

“Chị…”, Nam Nhã giận dữ đứng lên, xông về phía Nam Ninh Bách vừa từ trên cầu thang đi xuống liền tố cáo: “Bố, bố nghe thấy chị cả nói gì chưa?”
“Được rồi được rồi”.