Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi

Chương 130: 130: Không Được Phép Xuống Giường







Nam Mẫn bị ánh mắt như vậy của anh nhìn chằm chằm có chút khó hiểu.

Chẳng lẽ cô thật sự làm cái gì với anh?
Nhưng một người xuất thân từ đặc cảnh như anh, cơ thể đàn ông cao to cường tráng, cô có thể làm gì với anh?
Nam Mẫn hoài nghi anh hoàn toàn bịa đặt, đảo lộn trắng đen, trả đũa, rõ ràng là mình làm chuyện xấu, lại không biết xấu hổ đẩy lên người cô, dám làm không dám chịu mà cũng tính là đàn ông sao?
Hai người bốn mắt nhìn nhau trong khoảng ba giây, Nam Mẫn đang muốn nổi giận với Dụ Lâm Hải thì anh vén chăn trên người mình ra, cả cơ thể lộ ra trước mắt cô, Nam Mẫn đang muốn nhắm mắt, một giây tiếp theo liền cứng đơ.

Đây, đây là cô làm?
Cơ thể Dụ lâm Hải cũng không phải cô chưa từng xem qua.

Khoảng thời gian anh bệnh nằm liệt nửa người, cô chính là y tá, không chỉ một lần lau chùi cơ thể cho anh, có thể nói cơ thể này cô còn quen thuộc hơn cả mẹ ruột anh.

Nhưng anh như này cô thật sự chưa từng thấy qua.


Chỉ thấy trên người Dụ Lâm Hải xuất hiện đầy dấu vết, vết cấu, vết cắn, vết cắt,… chằng chịt, loang lổ, nổi nên đầy “độc thủ” do cô hạ.

Lông mi cô khẽ run lên: “Đây là do tôi gây ra?”
“Không thì sao”, Dụ Lâm Hải làm vẻ cô vợ nhỏ oan ức: “Ngoại trừ em ra, trong phòng này còn có ai khác à?”
Nam Mẫn còn nghiêng đầu nhìn, xung quanh bốn phía quả thật không phát hiện ra ai khác.

Nhưng hành động của cô khiến mắt anh trầm xuống, gần như sắp bị làm cho tức muốn xỉu.

Hôm qua cô ở trước mặt mấy tên đàn ông dám phỉ báng anh chơi cái gì mà song điệp phi phi, bôi xấu nghiêm trọng thanh danh của anh, bây giờ lại như vậy…
Anh ở trong lòng cô rốt cuộc là hình tượng gì đây?
Trong lòng Nam Mẫn đang lên lên xuống xuống thì điện thoại di động reo lên, cô theo bản năng muốn lao đi, nhưng nhận ra tình cảnh của mình lúc này liền thẹn thùng ôm chăn xê dịch mấy tấc, là Bạch Lộc Dư gọi điện thoại tới.

“Alo, anh nhỏ”.

Cô đang muốn hỏi tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao bọn họ cứ để mặc cho Dụ Lâm Hải mang cô đi?
Đầu dây bên kia, Bạch Lộc Dư liền thở hồng hộc hỏi: “Tiểu Lục, tối qua em đi đâu? Không phải đi thuê phòng với Dụ Lâm Hải đó chứ? Anh hai đến khu vườn Hoa Hồng không thấy em nên đã tìm em khắp thế giới rồi, còn đi truy giết Dụ Lâm Hải!”
Lời anh ta vừa dứt, cửa phòng liền bị đá một cước, Quyền Dạ Khiên đập cửa “Ầm ầm ầm”.

“Mở cửa! Thằng họ Dụ kia, tao biết mày ở trong đó, giao em gái tao ra đây!”
“Nếu không mở cửa, ông đây vào chém mày đấy!”
Ánh mắt lãnh đạm của Dụ Lâm Hải tản ra ý lạnh, xoay mình muốn xuống giường, nhưng lại bị Nam Mẫn kéo lại, cô trừng mắt: “Nằm xuống, lúc này không cho anh xuống, không được phép xuống giường”.

Không cho Dụ Lâm Hải xuống giường, Nam Mẫn lại xuống, cô khoác lên một chiếc áo choàng tắm ngay trước mặt anh, cứ như vậy đi ra ngoài.

Lúc Quyền Dạ Khiên chuẩn bị phá cửa xông vào thì cửa mở ra, Nam Mẫn mặt đầy lạnh lùng: “Anh hai, vừa sáng sớm anh làm gì vậy?”

Quyền Dạ Khiên thấy Nam Mẫn mặc áo choàng tắm đi ra, đôi mắt khát máu, lúc này anh ta ôm cô đi vào, đóng cửa “ầm” một tiếng, trong nháy mắt nhìn thấy Dụ Lâm Hải nằm trên giường, anh ta giơ súng nhìn về phía anh.

“Thằng nhãi, mày chán sống rồi, dám động vào em tao?”
Dụ Lâm Hải rất nghe lời Nam Mẫn, cứ như vậy nằm trên giường, chăn che người chỉ lộ nửa thân trên, ánh mắt anh hờ hững không có sóng, không hề sợ hãi trước họng súng lạnh lùng, ngược lại anh nhàn nhã châm một điếu thuốc, giọng điệu lạnh lùng như đao: “Không muốn chết thì cút ra ngoài”.

Một người phách lối, một người khác thì càng phách lối hơn.

Tối hôm qua không đánh nhau rồi, giờ lại sắp giao đấu, Nam Mẫn ở một bên liền cảm thấy nhức đầu.

Cô tiến lên nhắm chặt súng của Quyền Dạ Khiên: “Anh hai, đừng làm loạn”.

Quyền Dạ Khiên sắp bị hành động phách lối của Dụ Lâm Hải làm cho tức bể phổi: “Hắn dám bắt nạt em, ông đây bắn hắn thành cái rổ!”
“Anh ta không bắt nạt em”.

Nam Mẫn mãnh mẽ hạ súng trong tay anh ta, giọng điệu bình thản nói: “Đều là người trưởng thành, về chút chuyện giữa nam và nữ kia, không nói tới bắt nạt hay không bắt nạt, anh cũng đừng ngạc nhiên”.

Quyền Dạ Khiên híp mắt: “Không phải hắn ép em sao?”
Nam Mẫn nhớ tới dấu vết khắp người Dụ Lâm Hải, lại có chút nhức đầu, không biết làm sao liền bất lực nói: “Không phải, em bắt nạt anh ta”.


Quyền Dạ Khiên: “…”
Anh ta không thể nào tin nổi, lại nhìn sang Dụ Lâm Hải trên giường, nhìn thấy dáng vẻ người đàn ông lười biếng tựa vào đầu giường, phun một vòng khói thuốc ra ngoài, dáng vẻ lạnh nhạt, sao càng nhìn càng không thuận mắt.

“Mặc quần áo vào, ra đây chúng ta trò chuyện một chút”.

Quyền Dạ Khiên từ trong cổ họng phun ra một câu, tầm mắt sắc bén quét qua Dụ Lâm Hải, lại chỉ biết mong Nam Mẫn tốt hơn mà không thành, lúc này anh ta mới tức giận đi ra ngoài phòng.

Nhìn anh hai rời đi, Nam Mẫn thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Anh hai này của cô từ nhỏ giống như chiến thần bảo vệ cô, không cho phép cô chịu chút xíu tổn thương nào, khi còn bé có đứa con trai bắt nạt cô, anh hai thiếu chút nữa phế nó, vừa rồi không phải cô ngăn lại, e rằng anh ta đã phế Dụ Lâm Hải rồi.