Chiều hôm sau, quả nhiên cô bé đó xuất hiện thật. Cô đi ra từ phía khu nhà bên kia, vẫn mái tóc thắt bím quen thuộc, bộ váy chấm bi có nhiều chỗ rách, trên gương mặt có nhiều vết bụi bặm.
Cô chìa tay về phía cậu đưa ra một thanh kẹo khác: "Không nhận ra tôi sao? Này, cho cậu!"
Cậu nhóc miễn cưỡng cầm lấy, tròn xoe mắt ngạc nhiên: "Sao lại cho tôi?"
"Tôi thừa nhiều cho cậu không được à?" Cô quay đầu ngúng nguẩy, hai bím tóc cũng theo đó đong đưa.
Nhìn thanh kẹo cô bé chìa ra, cậu đắn đo một hồi rốt cuộc cũng cầm lấy.
"Quên không hỏi, cậu tên là gì vậy?"
Đột nhiên bị hỏi như vậy khiến cậu nhóc không biết trả lời ra làm sao, cậu gãi đầu gãi tai rồi chán nản lắc đầu.
"Không có tên sao?" Cô thở dài ngao ngán bày ra dáng vẻ đáng tiếc, "Thế tôi biết gọi cậu bằng gì bây giờ?"
Cậu nhóc lấy hết can đảm, đánh bạo hỏi: "Thế còn cậu? Tên cậu là gì?"
Cô nhóc cắn một miếng kẹo, đăm chiêu suy nghĩ: "Tôi á? Uyển Đình, tôi họ Hạ, Hạ Uyển Đình."
Cậu nhóc có vẻ nghe không rõ, khi cô nói ra câu đó tiếng nói rất nhỏ.
Uyển Đình!
Một cái tên rất hay!
"Tên cậu hay quá!" Cậu nhóc khẽ lẩm bẩm ghi khắc cái tên này trong đầu.
"Cậu thấy hay sao? Nó là tên ba mẹ nuôi đặt cho tôi đấy, chỗ kẹo kia cũng là họ cho tôi. Nghe cô giáo nói họ đồng ý cho tôi mang họ của mình." Cô bé có vẻ rất vui, hai bím tóc lắc lư, khuôn mặt ẩn hiện nụ cười.
Được nhận nuôi?
Vậy tức là cô nhóc sắp phải rời khỏi nơi này rồi.
Cậu nhóc trong lòng có chút tiếc nuối nhưng phần nhiều vẫn là vui mừng cho cô.
"Vậy sao? Chúc mừng cậu nhé! Cậu nhất định sẽ hạnh phúc."
"Tôi cũng hy vọng là vậy!"
Hai người yên lặng không nói gì, cô nhóc vẫn vui vẻ ăn kẹo, thỉnh thoảng quay sang liếc nhìn cậu nhóc cuời nhẹ. Cô bé có một đôi mắt rất sáng, trong veo. Khuôn mặt nhỏ nhắn, tinh xảo, đặc biệt là nụ cười đẹp như nắng mùa đông.
Trời cũng sắp tối, Uyển Đình tạm biệt cậu ra về. Cậu nhóc luyến tiếc nhìn theo, muốn giơ tay níu lại.
Khi gần về đến cửa, cô bé bất ngờ quay người lại nhìn thẳng vào mắt cậu. Bị nhìn trực tiếp khiến mặt cậu đỏ bừng lên, đôi mắt khẽ nhìn đi chỗ khác.
Cô chống tay lên trán, làm ra vẻ nghiêm túc hỏi: "Hôm đó cậu bị tên mập đánh à?"
Cậu nhóc không hiểu vì sao cô đột nhiên hỏi điều này. Không kịp suy nghĩ liền gật đầu ngay tắp lự.
"Về sau đừng để nó bắt nạt nữa, nó chỉ được cái to xác thôi chứ không làm được gì hết." Cô nghiêm túc nói bằng giọng điệu của một bà cụ non.
"Vậy bao giờ cậu chuyển đi?" Cậu nhóc lấy hết can đảm để hỏi cô.
Chỉ cần nghĩ tới việc thời gian cậu được trông thấy cô chỉ còn tính bằng giờ, bằng phút, bằng giây, là đâu đó trong trái tim cậu nhóc lại âm ỉ đau nhói.
"Tôi cũng không biết, còn xem thoả thuận giữa cô nhi viện và ba mẹ nuôi tôi nữa!"
Cô nhóc nói xong liền quay lưng rời đi, trước khi đi còn quay lại dúi vào tay cậu một bịch kẹo đầy màu sắc.
"Cho cậu hết, cậu là người bạn đầu tiên của tôi ở đây đó."
Trong lúc cậu ngẩn người ra không biết nên nhận hay không thì cô bé đã dúi vào tay cậu rồi nhanh chóng chạy đi.
Cậu nhóc không kịp phản ứng, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô biến mất vào trong màn đêm, hai bím tóc thắt hình nơ vẫn khẽ đung đưa, bộ váy chấm bi bay nhẹ trong gió.
Cậu nhìn túi kẹo trên tay, tò mò mở ra xem. Thật ra cậu muốn nói, kẹo ngọt chỉ dành cho những cô bé, cậu đã không còn thích bánh kẹo nữa rồi.
Nhưng trong một khoảnh khắc nhìn thấy nụ cười của cô, cậu không nhịn được mà cầm lấy.
Cậu cho tay vào trong túi, lấy ra một viên kẹo sắc màu bỏ vào miệng.
Kẹo ngọt, nhưng nếm lâu thì đắng.
Sau khi cô nhóc kia rời đi, cậu được một người đàn ông nhận nuôi. Ông ta là một thương nhân có xuất thân không tầm thường, cậu được mang họ Thẩm của ông ta.
Ban đầu Thẩm Trì cho rằng khi được nhận nuôi sẽ mau chóng tìm lại cô nhóc năm nào. Ai ngờ mười năm dài đằng đẵng, đến khi gặp lại cô đã quên mất cậu rồi.
Trong thời gian ở nước ngoài thực hiện huấn luyện nghiêm ngặt với Thẩm Đại, anh đã cho người âm thầm theo dõi, bảo vệ cô từ xa.
Biết cô được một gia đình khá giả nhận nuôi, là đại tiểu thư được mọi người kính trọng, anh cũng yên tâm được phần nào. Từng tấm ảnh chụp cô từ trong nước gửi về là bấy nhiêu lần anh nhớ cô da diết.
Sau khi về nước, điều đầu tiên anh nghĩ đến là đi tìm cô. Anh gấp rút đến mức đặt chuyến bay gần nhất trong ngày để có thể về tìm cô sớm. Nhưng khi vừa về đến nơi lại nghe tin cô gả cho Cố Thần, làm thiếu phu nhân Cố gia.
Tại bữa tiệc năm đó, anh bất chấp can ngăn của Thẩm Đại xuất hiện trước mặt cô. Chứng kiến cô bị người đàn ông khác lạnh nhạt, lòng anh đau như dao cắt.
Cô gái nhỏ anh nâng trong tay, nay lại bị người ta lôi ra làm trò cười. Ngay thời khắc ấy Thẩm Trì thật muốn một phát súng giết chết anh ta. Nhưng cô lại hết lần này đến lần khác bảo vệ, cố níu lấy cuộc hôn nhân đã tàn này.
Thẩm Trì chủ động rời xa cô, anh ra nước ngoài một thời gian cố kiềm nén tình cảm của mình. Tránh để một giây mất bình tĩnh mà phá vỡ hạnh phúc của cô.
Anh đã âm thầm đứng đằng sau cô ba năm.
Chỉ cần cô hạnh phúc, anh chấp nhận buông bỏ.