Thời gian thấm thoát trôi nhanh, chẳng mấy mà đến ngày mẹ Cố Thần về nước. Sáng hôm đó trên dưới Cố gia tất bật chuẩn bị, ngay cả Cố Thần cũng về nhà từ sớm.
Hạ Uyển Đình khệ nệ vác theo bụng bầu đã nhú lên, cái thai của cô đã được bốn tháng, quần áo đã đổi sang loại cho bà bầu.
Theo như lời dì Lâm, Hạ Uyển Đình có thai càng ngày càng xinh đẹp hơn, cô cười nhiều hơn, chăm chút cho bản thân và đứa bé trong bụng cũng nhiều hơn.
Gần 8 giờ sáng, chú Trương đã đón mẹ chồng cô từ sân bay về nhà. Chu Mạn dùng phong thái của một nữ chủ nhân bước vào cửa, trên dưới người làm đều rất mực cung kính. Bà đã ngoài năm mươi nhưng vẫn giữ được nhan sắc thời son trẻ.
Cố Thần lên tiếng trước.
"Mẹ."
Hai mẹ con họ ôm nhau thắm thiết, nụ cười Chu Mạn rộng lên, nhìn ngắm con trai.
"A Thần, đã lâu không gặp, con vẫn ổn chứ?"
"Con vẫn tốt, mọi chuyện ở công ty đều ổn thỏa."
Chu Mạn gật đầu hài lòng, bà ra nước ngoài phát triển công ty con từ bốn năm trước, ngay thời khắc Cố gia khó khăn nhất cũng không thể về được. Đến bây giờ bà luôn không ngừng tự trách bản thân để Cố Thần phải tự gánh vác trọng trách Cố gia trong thời gian đó.
Chu Mạn liếc mắt về phía Hạ Uyển Đình, cô theo bản năng rụt người lại sợ hãi. Bà từ từ đi về phía cô mang theo ánh mắt dò xét không giấu giếm.
"Con chào... mẹ."
Hạ Uyển Đình ấp úng lên tiếng, hai tay cô siết chặt lại.
Cô cụp mắt không dám nhìn thẳng vào bà.
Chu Mạn dời ánh mắt xuống bụng cô, cái thai đã to đến không thể giấu giếm.
"Cô mang thai? Là con trai hay con gái?"
Hạ Uyển Đình đột ngột bị hỏi khiến cả người cứng đờ, lời đến bên môi nhưng thật khó thốt ra. Cô chỉ biết ngoan ngoãn như một con rối trả lời bà.
"Dạ là song thai, đã được bốn tháng rồi ạ."
Hạ Uyển Đình cũng không ngờ trong bụng cô là song thai, cô chỉ cảm thấy bụng mình có lớn hơn bình thường. Đến khi dì Lâm ngỏ ý muốn đi khám thai cùng cô, Hạ Uyển Đình mới biết.
Lúc nhìn trên màn hình lớn hình dáng nhỏ bé của hai đứa trẻ, Hạ Uyển Đình đã khóc vì hạnh phúc.
Cái cảm giác sung sướng hạnh phúc đấy khiến cô cảm thấy không chân thực.
Chu Mạn có vẻ rất hài lòng, biểu tình trên gương mặt bà hoà hoãn hơn đôi chút, bà căn dặn người làm phải chăm sóc tốt cho cô, lại khuyên Cố Thần nên dành nhiều thời gian cho gia đình.
Hạ Uyển Đình nghe vậy không giấu được vẻ kinh ngạc, thụ sủng nhược kinh. Cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần đối diện với ánh mắt ngoa nguýt, xét nét của bà.
"Cô có thai thì chú ý nhiều vào, bồi bổ sức khỏe, cô đang mang trong người sinh mệnh của hai đứa cháu tôi đấy."
Nghe giọng Chu Mạn có vẻ cay nghiệt nhưng Hạ Uyển Đình biết bà đang rất dịu dàng với cô. Hay phải chăng chỉ là bà lo lắng cho đứa con trong bụng cô - giọt máu của Cố gia.
Nhưng như vậy với Hạ Uyển Đình đã là rất vui rồi, cô cũng không trông mong sẽ được đối xử tốt hơn, chỉ cần các con cô ở Cố gia không bị người ta khinh bạc.
________________________________________________
Tối hôm đó ở Hạ gia
Hạ Uyển Lâm hớt hải chạy đến phòng Khương Tử Vân, cô muốn báo cho mẹ mình biết về cái thai của Hạ Uyển Đình. Không chừng chỉ bởi cái thai này mà kế hoạch bao lâu nay đều đổ sông đổ biển.
"Mẹ, có chuyện không hay rồi."
Khương Tử Vân đang nằm xem tạp chí thấy Hạ Uyển Lâm chạy vào, bộ dáng vô cùng gấp gáp.
"Có chuyện gì mà tìm mẹ giờ này vậy?"
"Mẹ, mẹ biết tin gì chưa? Hạ Uyển Đình có thai rồi."
Khương Tử Vân ngạc nhiên bật người dậy, bà không nghĩ hai người họ lại nhanh tới như vậy. Chẳng phải Cố Thần không thích Hạ Uyển Đình sao? Sao bây giờ đã viên phòng, rồi còn để có thai luôn được?
"Chị ta có thai từ đợt cha và mẹ đi nghỉ dưỡng, con gọi cho hai người đều không được."
Khuơng Tử Vân cũng hết cách với đứa con gái ngốc này, không liên lạc được thì phải biết tìm người. Bình thường nó thông minh sao động đến chuyện của mình lại ngốc như thế.
"Giờ con tính sao? Ta trông thái độ của mẹ Cố Thần hẳn là mong ngóng đứa cháu này lâu rồi. Chỉ sợ mẹ quý nhờ con, cô ta lật người trở dậy lúc nào không biết."
Đây cũng là vấn đề Hạ Uyển Lâm lo lắng, kết hôn hai năm mà không có thai, mẹ Cố Thần hẳn là mong đến phát điên rồi. Ai biết chị ta lại may mắn như vậy chứ.
"Con..."
Trong đầu Hạ Uyển Lâm đột nhiên nghĩ đến một thứ, thật ra đây là kim bài miễn tử cho cô, nhưng bây giờ không dùng thì để đến lúc nào. Hạ Uyển Lâm cảm thấy may mắn vì ngày hôm đó đã có chuẩn bị.
"Mẹ yên tâm, con tự có cách của mình, sẽ không khiến mẹ thất vọng đâu."
Khuơng Tử Vân dù tò mò nhưng cũng không tiếp tục truy hỏi, bà nhìn nụ cười đầy đắc ý của Hạ Uyển Lâm liền biết cô đã dự trù sẵn con đường cho mình.
Phóng lao thì phải theo lao, hai người họ cũng không còn cách nào khác.