"Anh ấy sao rồi."- Tiểu Tiêu bước đến.
"Vết thương bị hở còn bị nghiễm trùng rất nặng. Xem ra đề kháng cậu ra rất kém có thể do ảnh hưởng của cả mổ trước cần theo dõi thêm." - Harry nói xong quay lại nhìn hai mẹ con đang ngồi trên ghế rồi rơi đi.
"Chúng ta nói chuyện được không?"- Thẩm Nhược Giai ngước nhìn hắn ta rồi gật đầu.
Thẩm Nhược Giai mang con gái gửi y tá theo hắn đến phòng hồi sức cách một tấm kính cô vẫn cảm thấy cơ thể anh mất dần hơi ấm.
"Anh ấy vốn không muốn nói cho chị biết nhưng tôi lại cảm thấy ấm ức thay cho anh ấy. Năm trước chị mất tích anh ấy đã lật tung cả thành phố trong vòng bảy ngày không thấy chị, anh ấy tuyệt vọng uống rất nhiều rượu đến nỗi ba ngày nhập viện viên dạ dày cấp tính, lúc đó Mạc Uyển Đình vẫn luôn ở cạnh anh ấy. Sau đó anh và Mạc Uyển Đình lấy nhau tôi vẫn không biết lý do tại sao. Sau này trong lần say rượu anh ấy đã vì chị muốn anh ấy lấy Mặc Uyển Đình lên anh ấy đã lấy Mạc Uyển Đình sau đó anh ấy đập vào tim mình và nói ở đó rất đau, chị đùa dỡn với tình cảm của anh ấy. Mang nó nén đi mà không thương tiếc."
"Tôi không có khi đó tôi bị Lâm Thành bắt đi."- Thẩm Nhược Giai vội vàng giải thích.
"Tôi biết,sau đám cưới bệnh Mạc Uyển Đình trở nặng anh ấy liền mang cô ấy sang Mỹ chưa đầy nửa năm cô ấy mất. Anh ấy muốn quay về tìm chị trên đường đi gặp tai nạn toàn bộ cơ thể đều với huỷ hoại đến bác sĩ không tin anh ấy có thể sống."- Nghe đến đây Thẩm Nhược Giai trở lên sợ hãi khuôn mặt trắng bạch.
" Nội tạ anh ấy gần nhưng phải thay hết một loạt qua ba mươi lần phẫu thuật trong vòng hai năm mới có thể đưa anh ấy từ quỷ môn quan trở về. Sau đó tiếp tục dải qua mười lăm lần chỉnh hình và một năm vật lý trị liệu mới ra một Phelan như bây giờ.Anh ấy liền trở về tìm chị, tìm thấy rồi anh ấy lại sợ trước sợ sau sợ chị không thể chập nhận con người mới anh ấy, anh ấy vì muốn chị vui cho người cải tạo lại biệt thự ven biển mang loài hoa chị thích nhất trồng đầy sân vườn bỏ ra nhiều tâm tư như vậy. Khi biết con gái chị cần tủy anh ấy chả nói hai lời lại lên bàn phẫu thuật. Giai Giai tôi không biết chị yêu anh ấy nhưng thế nào? Nhưng tôi đã chứng kiến anh ấy vì chị mà cố gắng , vì chị mà bỏ ra nhiều tâm huyết. Tôi đừng hỏi anh ấy phụ nữ theo anh ấy không thiếu tại sao nhất định phải là chị. Chị biết anh ấy nói gì không?"
Thẩm Nhược Giai lắc đầu, nước mắt năn dài trên gò má cô. Năm qua cô luôn cảm thấy cuộc sống bản thân đầy dãy khó khăn cô nào biết anh còn trải qua những thứ đáng sợ hơn cô. Mỗi lần lên bàn mổ anh đã nghĩ gì ? Cô không tưởng tượng nổi.
"Khi cậu gặp đúng người cần gặp thì nhất định phải là cô ấy, phải là cô ấy không thể là ai khác. Khi cô ấy mỉm cười thế giới của cậu sẽ đầy ánh nắng ấm áp nhưng chỉ cần cô ấy chau mày thế giới sẽ sụp đổ ngay dưới chân cậu, cô ấy chính là lý do để cậu có thể cố gắng tiếp tục đứng dậy. Giai Giai tôi mong chị trân trọng những thứ trước mặt."-Tiểu Tiêu nói xong rời đi.
Thẩm Nhược Giai đưa tay chạm vào lớp kính trước mặt cảm giác lạnh buốt. Trước giờ cô luôn nghĩ tình cảm giữa hai người luôn từ một phía mình cô, trong lòng anh luôn dành cho Mạc Uyển Đình thật không ngờ người trong lòng anh lại là cô. Điều may mắn nhất trên đời này chính là biết được người mình yêu cũng yêu mình.
Âu Dương Thiên ngủ ba ngày liền mới tỉnh dậy thấy Thẩm Nhược Giai ngủ gục bên cạnh giường bệnh mình đưa tay sờ mái tóc cô khoé miệng nở nụ cười. Thẩm Nhược Giai mơ màng tỉnh dậy mừng đến nỗi nước mắt tuông rơi ngã vào lòng anh.
"Nhẹ, nhẹ thôi."- Âu Dương Thiên vòng tay ôm lấy cô.
"Anh làm em lo chết đi được. Em tưởng anh không cần mẹ con em nữa."Thẩm Nhược Giai thút thít trong ngực anh.
"Không phải em muốn bỏ trốn mà?" - Thẩm Nhược Giai lắc đầu.
"Giai Giai, tôi đã thả em đi rồi nhưng em không đi sau này sẽ không có cơ hội nữa đâu."-Thẩm Nhược Giai gật gật đầu.
Âu Dương Thiên ôm lấy cô, Thẩm Nhược Giai ngước lên nhìn anh.
"A Thiên, anh có yêu em không?"
"Yêu, yêu chết đi được! Còn em có yêu tôi không?"
Thẩm Nhược Giai đỏ ửng mặt cúi thấp đầu.
"Có." - Cô ngước nhìn lên anh rồi chủ động vươn người lên hôn lên môi anh.
Âu Dương Thiên không nghĩ cô lại mang động vậy trợn tròn mắt nhìn cô. Thẩm Nhược Giai thấy anh nhìn mình chằm chằm ngại ngùng thu mình lại về ngực anh.
"Giai Giai, con đâu?"
"Tiểu Mỹ đang trông con rồi."
"Chúng ta chuyển về thành phố A sinh sống được không?"
"Được, anh đi đâu em đi đó, em không rời xa anh nữa."-Âu Dương Thiên vuốt tóc cô dịu dàng.