Thẩm Nhược Giai như sụp đổ mọi thứ xung quanh trở lên trống rỗng trước mắt cô. Vị bác sĩ trước mặt thông báo con gái cô thực sự bị ung thư máu cần phải ghép tuỷ không nói đến tiền phẫu thuật vấn đề phía sau còn đáng sợ hơn chính là tủy của cô và Giang Tiểu Mỹ cả Lăng Bạch Ngôn đều không phù hợp với con bé.
"Chúng ta chỉ có thể đợi thôi."- Vị bác sĩ già lắc đầu con bé quá nhỏ hoá trị hay xạ trị đều sợ con bé không chịu được thành công cũng không cao.
Đợi ư, kêu cô đợi biết đến bao giờ mới có tủy phù hợp, bảo cô đợi chả khác nào bảo cô ngày ngày nhìn con gái mình chờ đợi cái chết đưa con bé đi.
"Không còn cách nào khác sao bác sĩ?"
"Vậy phải xem bố của đứa bé có phù hợp không? Nếu không còn một cách nữa?"
"Cách gì?"
"Hai người tiếp tục đẻ ra một đứa bé khác có thể lấy tế bào gốc đó ghép tủy cho đứa bé này"
Thẩm Nhược Giai nghe xong dường như ông trời đã chặt hết con đường sống con gái cô. Thẩm Nhược Giai thẫn thờ đứng dậy rời đi, Giang Tiểu Mỹ xin lỗi bác sĩ rồi đuổi theo cô.
"Giai Giai, cậu đứng lo lắng qua biết đâu được có người tốt hiếm tủy biết đâu lại phù hợp con bé."- Giang Tiểu Mỹ an ủi cô biết đâu được, phần trăm rất ít giống như chơi xổ số vậy rất hiếm nhưng không phải không có.
Thẩm Nhược Giai đã không kiềm hãm thêm được nữa nước mắt rào. Sau khi sinh Thẩm Nhược Tư cô bị băng huyết từ đó Thẩm Nhược Giai đã mất thiên chức làm mẹ, cô chỉ có một mình Thẩm Nhược Tư mất con bé rồi cô chả còn lại gì. Cô ôm lấy Giang Tiểu Mỹ bật khóc thật lớn, cô ấm ức lắm rất ấm ức, ngay cả cơ hội cứu con gái mình cô cũng không có.
"Mình phải đi đâu để tìm anh ta bây giờ. Mình phải làm sao đây. Tại sao anh ta lại bỏ mặc mẹ con mình, anh ta có biết con mình sắp...."- Thẩm Nhược Giai khóc lớn mọi người đi qua đều nhìn hai người, y tá gần đó đều biết chuyện chỉ có thể lắc đầu.
"Mình sẽ liên lạc với Tiểu Tiêu anh ta nhất định sẽ biết Âu Dương Thiên ở đâu? Chúng ta sẽ tìm được hắn ta."- Giang Tiểu Mỹ ôm lấy cô, đứa bé rất quan trọng với hai người, cô sẽ không để đứa cón chuyện gì sảy ra.
Sau khi trở về phòng con bé cô không thể khóc chỉ có thể cười nếu cô sụp đổ vậy thì ai sẽ chăm sóc con bé. Thẩm Nhược Tư tỉnh dậy liền đòi bế, cô không từ chối yêu cầu con bé bởi cô sợ không thể bế con được nữa.
Giang Tiểu Mỹ gọi điện cho Tiểu Tiêu nhờ giúp đỡ hắn ta chỉ nói sẽ cố gắng lại không hứa hẹn gì cả.
Thẩm Nhược Tư ở bệnh viên ba ngày mọi người trong phòng đều rất quý con bé thường hay cho con bé bánh kẹo. Thẩm Nhược Tư lại không thích ở đây ngày nào cũng hỏi cô.
"Mẹ ơi, bao giờ chúng ta trở về nhà? Con không muốn ở đây nữa đâu."-Thẩm Nhược Tư ngồi trong lòng cô. Trong lòng ôm con Đôremon.
"Tư Tư của mẹ khỏe rồi! Chúng ta sẽ về nhà được không?"
"Con khỏe rồi mà, chúng ta về nhà đi ở đây tốn kém lắm! Mẹ lại vất vả nữa."-Thẩm Nhược Giai nghe con gái nói cô nở nụ cười mà nước mắt năn dài trên gò má.
Trước giờ cô chưa từng cho con bé một cuộc sống thoải mái ngược lại để con bé lo nghĩ cho mình.Thẩm Nhược Giai ôm lấy con bé vào lòng trái tim cô lại ấm áp thêm một phần.
Chưa đầy hai ngày sau con bé lại chảy máu cảm rồi liên tục sốt cao dẫn đến hôn mê phải đưa vào cấp cứu. Thẩm Nhược Giai lại một lần nữa ngồi đợi ngoài phòng cấp cứu nước mắt cô không ngừng lăn dài.
"Mỹ Mỹ, nếu con bé có chuyện gì cậu nhất định phải để mình và con bé cùng một chỗ."
"Câu đang nói linh tinh vậy?"- Giang Tiểu Mỹ bực mình hét lên.
"Mình nghĩ kỹ rồi mình không thể để con bé đi một mình. Nó nhất định sẽ rất sợ hãi. Mình không thể mất con bé nữa."
Nếu con bé có chuyện gì cô nhất định sẽ đi cùng con bé. Cô không muốn con bé rời đi một mình, cô đã mất một đứa con cô không muốn mất cả con bé.
"Cậu đừng có ngốc nghếch nữa con bé nhất định không sao?"- Giang Tiểu Mỹ vỗ về cô.
Cô nàng biết giờ phút này Thẩm Nhược Giai mất đi lý trí chuyện ngu ngốc nào cũng có thể sảy ra. Bác sĩ bước ra nhìn hai người thở dài.
"Con bé đã không sao? Nhưng không còn nhiều thời gian nữa? Dài nhất là sáu tháng nếu không..."- Vị bác sĩ không nói tiếp. Đối với người mẹ có đứa con chỉ mới bốn tuổi thực sự rất tàn nhẫn, mà bọn họ chỉ có thể nhìn con bé ngày càng yếu đi.
Thẩm Nhược Giai bám lấy tường cô thực sự không thể chống đối lại số phận sao? vậy thì cứ thuận theo nó đi. Cho dù tận cùng thế giới cô cũng sẽ bế con bé đi, nhất định cô không để nó một mình. Giang Tiêu Mỹ đỡ lấy người cô đang tụt dần xuống đất, giờ nói gì cũng vô ích phải tìm được Âu Dương Thiên mới mẫu chốt. Thẩm Nhược Giai chỉ sau ba ngày ở viện cô sụt mất năm cân vốn chả có mập gì giờ nhìn cô không khác gì cành cây khô bên đường.