Vợ Cũ Hóa Tình Nhân

Chương 17: Cùng ăn cơm





"Ăn gì chưa?"- Âu Dương Thiên qua kính chiếu nhìn cô ngồi bên cạnh.

Thẩm Nhược Giai lắc đầu lại gật đầu. Giờ gần tám giờ nói chưa ăn gì nhất định anh sẽ tùng xẻo cô tội để con anh đói. Chết không khai.

Âu Dương Thiên không hỏi thêm bẻ lái vòng xe lại. Hôm nay anh vốn đi tìm tên Tiểu Tiêu khi muốn hắn giúp anh theo đuổi cô. Bàn bạc nghiêm túc một hồi anh quyết định bước đầu tiên trong kế hoạch. Đặt bàn ăn ở nhà hàng cổ truyền, nhà hàng này không lớn danh tiếng không cần phải nói. Một bữa cơm ở đây phải đặt trước một tháng may ra mới có bàn. Nhà hàng chú trọng về hương vị món ăn mỗi ngày chỉ nhận có năm bàn. Âu Dương Thiên ngoài dùng tiền ra còn phải thế lực mới có thể chen chân một bàn. Vậy mà gọi điện về nhà Dì Chu bảo anh cô đã ra ngoài còn báo không ăn cơm nhà. Sau khi biết cô đi đâu anh liền chạy đến Thiên Âu. Nhà hàng này cũng được coi là có tiếng nhưng trong mắt Âu Dương Thiên lại chỉ là một quán ăn bên đường bình thường không thể bình thường hơn. Muốn tức giận với cô mang con anh chạy lung tung còn cùng người khác lôi lôi kéo kéo trước cửa đến khi thấy cô thui thủi ngồi góc xe, bụng kêu ọc ọc ọc anh lại không lỡ quát mắng cô.

"Chúng ta đi đâu vậy?"- Thẩm Nhược Giai nhìn đường không phải đường về nhà.

Âu Dương Thiên đánh lái xe vào bên đường. Hai người thanh niên chạy đến mở cửa cho hai người. Bước xuống xe Thẩm Nhược Giai nhìn căn nhà cổ xưa trước mặt, cô chưa từng biết ở giữa thành phố đô thị lại có một căn nhà như vậy. Ngay cả người làm ở đây cũng ăn mặc giống thời trước, bước vào bên trong quả thực giống như vừa xuyên không trở về lịch sự.

"Xin hỏi tên của ngài."- Cô gái tiếp tân mở trang sách ra, nhẹn nhàng hỏi.

"Âu Dương Thiên."

"Chào ngài Âu, phòng ngài đặt phía bên kia mời ngài theo tôi."-Cô gái mỉm cười đi trước hai người đến căn phòng.

Đẩy cửa bước vào bên trong bàn ăn lớn với mười chiếc ghế gỗ. Phong cách căn phòng từ rèn cửa đến đồ trang trí đều vô cùng cổ xưa không tài nào tìm ra một vật hiện đại nào ở đây. Ngay cả điều hoà cũng được dấu rất kỹ.

Hai người ngồi vào bàn rất nhanh đồ ăn được bưng lên, Thẩm Nhược Giai không hề biết đến tên món ăn chỉ thấy hương thơm của chúng làm cái bụng đang kêu của cô kêu còn to hơn.

"Ăn đi."

Thẩm Nhược Giai cầm lấy đũa gắp miếng thịt gà ngậm trong miệng vị ngon lan tỏa, không tài nào tả nổi. Âu Dương Thiên nhìn dáng vẻ ăn uống cô không khỏi lắc đầu gắp miếng thịt vào bát cô. Thẩm Nhược Giai say mê ăn uống nghe tiếng đàn nhẹ nhàng nhìn lên thấy sau bức màng người con gái xinh đẹp đang đánh đàn tranh vô cùng diễn lệ.

Cả bàn ăn hai mươi mấy món lại bị cô ăn gần hết. Âu Dương Thiên cảm thấy cơ thể bé nhỏ này có chút mơ hồ. Sau này nuôi hai mẹ con cô xem ra anh phải cố gắng kiếm tiền nhiều hơn .

Trong lúc Thẩm Nhược Giai ăn no đến nỗi không thể đứng dậy nổi bên kia Tiểu Sở khóc không ra nước mắt chay quanh nhà hàng Thiên Âu đến mòn cả dép. Đưa thiếu phu nhân cùng tiểu thiếu gia đi chơi giờ thất lạc không tung tích chỉ nghĩ chuyện trở về gặp Dì Chu đã đáng sợ thế nào rồi đừng nói là Âu Dương Thiên.

Thẩm Nhược Giai sờ vào túi thấy điện thoại hết pin sập nguồn từ lúc nào không biết mà hình như cô còn quên chuyện gì nữa.

"Anh cho tôi mượn điện thoại đi."

"Làm sao vậy?"- Âu Dương Thiên đưa điện thoại mình cho cô.

"Anh có số Tiểu Sở không?"

"Có."- Âu Dương Thiên lấy lại máy ấn một dãy số đưa cô.

Không đề tên anh thực sự nhớ sao? Tiểu Sở không tìm thấy cô lại thấy Âu Dương Thiên gọi đến tím hết mặt mày.

"A...alo."

"Tiểu Sở là tôi. Thẩm Nhược Giai."

"Tiểu thư cô đi đâu vậy? Sao tôi gọi cô không nghe máy?"

"Xin lỗi anh, máy tôi hết pin. Âu tổng đến đón tôi rồi. Anh về đi! Làm phiền anh rồi!"

"Cô không sao tốt rồi. Vậy tôi về đây."

Tắt máy xong Tiểu Sở khóc không ra nước mắt. Âu Dương Thiên chở cô về nhà, hai người ai về phòng người đó. Âu Dương Thiên lấy ra trong ví một tờ giấy gấp nhỏ dùng bút gạch đi dòng đầu tiên trên tờ giấy "cùng nhau ăn cơm".

***********************

Lưu Lạc Vân vừa bước vào văn phòng thấy Thẩm Nhược Giai ngồi ăn bánh, uống sữa đánh văn bản.

"Cũng lớn quá rồi nhỉ?"

"Dạ, được 15 tuần rồi!"

"Ừ, chú ý một chút. Đúng rồi đây là bảo hiểm thai sản của em. Em xem qua ký tên rồi đưa lại cho chị nha!"

"Dạ,em cám ơn!"

"Đúng rồi, trai hay gái vậy?"

"Con trai ạ!"- Thẩm Nhược Giai thẹn thùng nói.

Hôm trước đi khám thai Âu Dương Thiên chỉ định đích danh bác sĩ Vương siêu âm, ông đọc giới tính đứa bé trong bụng cô luôn. Thật không ngờ Âu Dương Thiên lại đoán chuẩn đến vậy.

"Ừ, con trai đầu lòng cũng tốt. Sinh thêm một đứa con gái. Sau này anh trai bảo vệ em gái."

"Em không nghĩ nhiều như vậy. Chỉ cần nó khỏe mạnh sinh ra vậy là tốt rồi."

"Cũng đúng, đối với bố mẹ con cái chỉ cần khỏe mạnh lớn lên."- Lưu Lạc Vân gật đầu đồng ý với cô.