Thẩm Nhược Giai vừa ngủ chút vừa mở mắt ra nhìn thấy lông mày Âu Dương Thiên sắp hợp thành một luôn rồi. Nhất định là do cô nhìn nhầm anh sao có thể xuất hiện ở đây được nhất định do cô ngủ nhiều quá rồi. Thẩm Nhược Giai nhắm mắt ngủ tiếp.
Âu Dương Thiên vốn tức giận nhìn thái độ của cô xem là ý gì?
"Có phải cô cảm thấy đồ ăn trong viện ngon hơn ở nhà không?"
"Làm gì có."- Thẩm Nhược Giai theo phản xả trả lời xong mở to mắt nhìn anh.
"Sao anh lại ở đây?"-Thẩm Nhược Giai hoảng hốt hét lên.
"Hay tôi thuê lại đầu bếp ở đây về nhà. Cho cô đỡ vất vả hai ba ngày lại chạy đến một lần."- Âu Dương Thiên không trả lời cô.
Thẩm Nhược Giai co người lại xem ra vẫn sợ anh. Âu Dương Thiên cảm thấy bản thân đối với cô rất tốt vậy mà nhìn xem đi thái độ sợ hãi cô là sao?
"Hôm đó, tôi uống say. Xin lỗi."
Thẩm Nhược Giai nhìn anh, cô không nghĩ anh sẽ xin lỗi. Người ta cao cao thượng thượng trước giờ chưa từng cúi người xin lỗi cô. Cô đâu thể chấp người say hơn nữa cô cùng từng say mà làm liều đó sao.
"Tôi muốn ăn mỳ gà tần"- Thẩm Nhược Giai hẹn thùng nói.
Âu Dương Thiên thở dài sự bất lực hiện rõ trên mặt anh, xem thái độ tham ăn cô không hề giảm.
"Tôi đi mua cho cô. Đừng có cử động lung tung đó."- Âu Dương Thiên đứng dậy rời đi.
Thẩm Nhược Giai nhìn tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của anh giật mình rõ ràng là đang trong phòng điều hoà sao anh lại đổ mồ hôi nhiều vậy. Đúng rồi không phải anh đi công tác sao lại ở đây không lẽ anh bay về đây là vì cô sao.Thẩm Nhược Giai đặt tay lên bụng mình thở dài không đúng nhất định là vì đứa bé, cô không lên mơ mộng hão huyền, không lên tự thôi miên ngọt bản thân mình.
Sống đến từng tuổi này cô học được cách chính là không thể dựa vào ai nếu không một khi ngã xuống cô sợ bản thân mình không thể đứng dậy nổi.
Âu Dương Thiên mang đồ ăn đến đặt lên bàn đẩy đến giường cô. Giúp cô mở hộp đồ ăn, chỉnh giường cho cô ngồi dậy. Thẩm Nhược Giai nhìn bát mỳ gà tần, miếng thịt gà ninh mềm nũng óng ảnh thực sự rất thơm.
Thẩm Nhược Giai cảm thấy cồn cào gắp một miếng mỳ rồi lại một miếng liên tục gắp ăn. Nhìn dáng vẻ của cô Âu Dương Thiên không nhịn nổi cảm xúc lấy tờ giầy trên kệ tủ.
"Ăn chậm thôi, có ai tranh với cô đâu chứ!"- Âu Dương Thiên dùng giấy giúp cô lau miệng.
Thẩm Nhược Giai thẹn thùng gắp chậm lại ăn hết bát mỳ, bụng cô nó căng tròn.
" Vẫn chưa thấy gì?"- Âu Dương Thiên nhìn bụng cô nói.
" Mới được ba tháng thì có thể thấy gì cơ chứ!"- Thẩm Nhược Giai bất bình nhìn anh.
Anh tưởng đứa bé có thể lớn nhanh như vậy sao? Thẩm Nhược Giai xoa bụng mình dù chưa nhô lên chút nào cô có thể cảm nhận được sự xuất hiện của đứa bé trong cơ thể mình bây giờ.
******************
Cuối tuần, Thẩm Nhược Giai trong phòng ăn bánh, uống sữa, xem phim nhận điện thoại của Giang Tiểu Mỹ.
"Tiểu Giai, hôm nay mọi người họp lớp đi cùng đi."
"Ờ, họp ở đâu vậy?"
"Nhà hàng Thiên Âu, mình qua đón cậu."
"Không cần đâu. Để mình tự đi."
"Vậy mình đợi cậu trước cửa."
"Được"- Thẩm Nhược Giai liền đồng ý.
Từ lúc mang thai đến giờ suốt ngày cô ở nhà muốn đi chơi cũng không có chỗ đi khó khắn lắm mới có thể gặp bạn bè trùng hợp hôm nay Âu Dương Thiên lại không có nhà để quản cô. Thẩm Nhươc Giai như chim sổng lồng đá bay chăn chạy xuống nhà tìm Dì Chu đang dọn dẹp.
"Dì ơi, hôm nay con không ăn nhà đâu."
"Tiểu thư đi ra ngoài sao?"
"Con đi họp lớp, Dì giúp con gọi Tiểu Sở được không?"
"Được, để tôi gọi Tiểu Sở đến đón tiểu thư."
Thẩm Nhược Giai trở về phòng, chọn một chiếc váy chữ A đơn giản xanh lam, trang điểm đơn giản đi xuống nhà thấy Tiểu Sở đang uống nước nói chuyện với Dì Chu trong phòng bếp.
"Tiểu Thư."
"Làm phiền cậu rồi. Tôi muốn đến nhà hàng Thiên Âu."
"Tiểu thư quá lời rồi. Đây là công việc của tôi."
Tiểu Sở chở cô đến nhà hàng Thiên Âu ngoài cửa Giang Tiểu Mỹ đã đợi sẵn cô.
"Tiểu thư, lúc nào về gọi tôi đến đón."
"Được, cám ơn anh."
Thẩm Nhược Giai bước xuống Giang Tiểu Mỹ chạy đên chỗ cô lôi lôi kéo kéo giống như sợ cô chạy trốn mất vậy.
"Được rồi, mình chạy đâu được, đừng lôi nữa."- Thẩm Nhược Giai không chịu nổi nói Giang Tiểu Mỹ. Dù sao cô đang mang thai lôi kéo thực sự không tốt.
"Cậu biết mình đợi cậu bao lâu rồi không? Muốn gãy cả chân luôn đây nè. Mau vào ngồi đi mọi người đều vào trong rồi!"
"Được rồi, chậm thôi!"
Giang Tiểu Mỹ nhìn cô, cô nàng đã quên luôn chuyện cô đang mang thai. Giang Tiểu Mỹ kéo cô đến căn phòng vip nhà hàng, đẩy cửa bước vào có rất nhiều người đang tập trung bên trong nói cười vui vẻ. Thẩm Nhược Giai nhìn qua có chút hoảng hốt cô không nghĩ lại nhiều người đến vậy.
Trong phòng mọi người đều phân nhóm nói chuyện, Thẩm Nhược Giai nhìn qua một lượt có người cô biết, có người cô không nhận ra nhưng xem ra toàn người khoá của cô học.