Vợ Cũ Của Lý Tổng

Chương 40: Lòng lang dạ sói




Kiệt chẳng còn sức lực mà kêu ca thêm câu nào nữa, anh ngước lên nhìn vợ cũ của mình rồi lại nhìn đứa con trai vẫn đang cau mày khó tính ở kia mà mỉm cười thật hiền. Ánh lửa phập phồng lên trong căn nhà gỗ mục nát, ánh sáng mập mờ và cái nhìn mờ dần đi theo thời gian gian khiến anh phải nheo hai con mắt lại, gắng gượng nhìn thẳng vào hắn, nói :

- Thả người được chưa ?

- Haha... Mày cũng gan dạ đấy ! Tao thật không ngờ một kẻ tuyệt tình với Nguyệt hơn mười năm trước mà giờ đây lại nặng tình tới vậy. Nào, mày có nhìn thấy ly thuốc ở kia không ? Uống đi, uống xong rồi tao thả người.

Hắn chỉ chỉ tay về phía cái bàn uống nước, trên đó có một cái ly trông thật giống ly rượu bình thường. Kiệt bò dậy cầm lấy nó, gan dạ uống cạn một hơi dù biết trong đó có độc. Hắn cười cợt nhìn Nguyệt.

Kiệt uống xong ly thuốc liền ngã khụy xuống đất, thở hổn hển. Môi anh tím tái lại trông thật đáng sợ, cả khuôn mặt trắng bệnh như người chết, máu thì cứ chảy ra chẳng chịu ngừng. Hắn trông vậy miệng thì cười nhưng sao đôi mắt kia lại lạ lẫm tới thế, giống như hắn đang kìm nén cảm xúc vậy. Hắn nghẹn ngào nhìn thằng em họ của mình đang thoi thóp dưới nền nhà lạnh buốt, nhìn Nguyệt đang ra sức kháng cự, ra sức vùng vẫy để thoát khỏi sự trói buộc của thuộc hạ của hắn. Nguyệt gào thét lên làm xóa tan đi cái tĩnh lặng của buổi đêm đen như mực. Từ khi anh uống ly thuốc ấy, chẳng ai nói câu gì ngoại trừ tiếng chửi rủa, van xin rồi lo lắng không yên của Nguyệt. Hắn nhìn Nguyệt thật đau thương :

- Giờ hắn chỉ là tên phế nhân, tại sao em vẫn còn yêu hắn tới như vậy ? Anh thì sao ? Em đã bao giờ yêu anh hay chưa ? Một chút thôi, đã bao giờ em động lòng vì anh chưa ?

Nước mắt Nguyệt giàn giụa, giọng Nguyệt đã không còn trong veo như trước nữa. Nó nghẹn ứ lại, khó thốt ra từng lời. Cô căm phẫn người đàn ông trước mặt, ghét đến tận xương tận tủy. Hắn thật độc ác, hắn đáng bị trừng phạt. Cô chỉ một lòng muốn lao vào phía hắn và giết hắn ngay bây giờ. Quá đủ rồi, cô không thể chịu đựng được nữa rồi.

Nguyệt kiên định trả lời :

- Một kẻ lòng lang dạ thú như anh, sao tôi có thể yêu cho được ?

Hắn cười lớn, thế hóa ra là do hắn tự mình đa tình. Một kẻ như hắn xứng đáng được cô ấy yêu thương ư ? Cũng đáng, rốt cuộc hắn không thể có được trái tim của người con gái mà hắn yêu suốt bao lâu nay. Vì sự ích kỉ của hắn đã khiến cho cô ấy lại càng căm ghét hắn hơn. Vì sự tàn độc của hắn lại càng khiến cô ấy hận anh đến như vậy. Nếu như có thể quay lại, hắn có thể làm lại từ đầu được nữa hay không ? Hắn buông con dao làm nó rơi xuống đất kêu lên thật đanh tai. Bây giờ hắn chỉ biết cười, cười trong sự ngu dốt của mình. Tự hỏi lương thiện của hắn đã đi đâu mất rồi ? Bây giờ hắn mới ngộ ra mình thật là độc ác, bây giờ hắn mới ngộ ra mọi thứ đều đã đi quá giới hạn vốn có của nó. Hắn hận bản thân mình không đủ tốt, hận bản thân mình là một kẻ xấu xa tới như vậy.

Kiệt sau khi uống xong ly thuốc liền cảm thấy trong người thật khó diễn tả. Tự nhiên anh mất đi ý thức, không biết điều gì đang xảy ra nữa.

Kiệt co giật, xùi bọt mép, con ngươi lảo đảo liên tục. Lúc bấy giờ tự nhiên từ đâu anh Hùng chạy lại, hốt hoảng cấp cứu cho Kiệt rồi đưa Kiệt vào bệnh viện. Cảnh sát bao vây toàn bộ khu nhà gỗ, bắt hết tất cả những kẻ thuộc hạ cũng như Lý Anh Tuấn đưa vào đồn chờ ngày xét xử. Mẹ con Nguyệt cũng đã được Hùng đưa vào bệnh viện xem xét tình hình sức khỏe. Kiệt thì đưa vào cấp cứu khẩn cấp, cũng đã vài tiếng rồi mà vẫn chưa xong, Nguyệt lo lắng :

- Sao rồi sao rồi ? Cầu phật cầu trời phù hộ cho anh ấy được bình an.

Người nhà Nguyệt lẫn bố mẹ và anh trai Kiệt cũng đã tới từ lâu, họ rối tung cả lên cứ chạy đi chạy lại liên hồi. Nguyệt nghĩ lại cảnh tượng ấy mà vẫn thấy rùng hết cả mình. Lúc lâu sau anh Hùng đi ra, thở dài :

- May mắn anh tới kịp, không thì cũng toang.

Hùng vỗ vỗ vai cô rồi đảo mắt nhìn mọi người. Sau đó anh kể lại tình hình sức khỏe của Kiệt, vết thương ở tay, chân và một vài chỗ ngoại thương khác. Đặc biệt là Kiệt bị trúng độc do rắn cắn ở cổ chân, may là con rắn độc tính không quá mạnh. Vẫn cứu người được ! Mọi người lần lượt vào thăm anh, mong anh mau chóng khỏe lại.

Nguyệt tới cảnh sát trình báo lại sự việc còn Hoàng Anh thì vẫn đang đứng ngoài phòng VIP ngó vào trong mà chẳng dám vào. Sơn bế xốc nó lên, đưa vào trong, nó ú ớ :

- Ý ý, bác Sơn thả cháu xuống đi.

- Gì mà cứ thập thò ngoài cửa mãi thế ? Bác bế vào cho nhanh.

- Bác thả cháu xuống, cháu chưa có què.

- Rồi rồi, gớm, nhanh mồm nhanh miệng quá cơ.

Lần thứ hai Nguyệt đứng bên giường bệnh mà lòng đầu trắc trở như vậy. Lần trước anh bị mất trí nhớ, không biết lần này sẽ bị gì không ? Lòng cô lo lắng, đứng ngồi không yên. Thấy Hoàng Anh đi vào, cô kéo nó lại đứng gần bên anh. Tự nhiên cô thấy nó để bàn tay nhỏ bé của nó lên trán anh, chu mỏ :

- Ngủ gì lâu thế ? Mẹ con đang mong...

Mọi người biết ý đi ra ngoài chờ, Nguyệt thấy lạ, hỏi :

- Sao nay con thân thiện với chú ấy thế ?

Mặt nó đỏ bừng bừng, nó lại lấy tay mẹ nó đan vào tay Kiệt, ba bàn tay nắm chặt lấy nhau, nó nói tiếp :

- Đây là baba con mà. Không thân với baba thì thân với ai ? Cơ mà tối hôm qua baba con giống người hùng thật ý, soái cực soái, xứng đáng làm baba của con.

Nguyệt phì cười hỏi tiếp :

- Sao con biết người này là ba của con ?

- Úi giời, có gì to tát đâu. Hôm nào von chả thấy mẹ ngắm ảnh cưới bên cửa sổ. Con nhìn rồi, rõ ràng người này giống y hệt người trong bức ảnh. Mà nhá, bác Hùng với bác Sơn nói cho con biết hết rồi.

- Vậy sao ? Thế con ghét ba con không ?

Nguyệt xoa đầu Hoàng Anh hỏi liên tục, cô cười hiền còn nó thì cười tinh ranh. Nó chỉ tay vào Kiệt, hớn ha hớn hở trả lời mẹ nó :

- Con giống y hệt ba ý, trông chả khác tẹo nào. Mẹ nghĩ thử xem. Con ghét ba có phải con tự ghét bản thân mình không ? Cái quan trọng hơn là hôm qua ba một mình xông vào cứu con, làm đau bản thân mình chỉ vì muốn mẹ con mình được an toàn. Một người có nghĩa khí như thế, dĩ nhiên là con thích rồi.