Vợ Cũ Của Lý Tổng

Chương 3: Cuộc hội ngộ sau bảy năm




- Mẹ ơi mẹ, thằng cha con là thằng nào thế ? Con mà gặp con nhất định sẽ đá tung đít ông ta.

Thấy thằng nhóc chu cái mỏ lên khiến cô bật cười. Nó vừa đi vừa nhảy cẫng lên, tay chân loạn xạ, đấm đấm đá đá. Như Nguyệt lắc đầu rồi cúi xuống cốc đầu nó một cái, nựng :

- Cha bố ông, học đâu ra cái thói đó thế ?

Nó vô tư thôi rồi, mồm huýt sáo, chân vắt chéo rồi dựa người vào cái vali. Trần Hoàng Anh bĩu bĩu cái môi trả lời nhỏ nhẹ : Học mẹ chứ ai !

Nói nhỏ thôi, nói lớn mẹ nó mà nghe thấy thì thể nào cũng nát mông. Như Nguyệt nhìn nó chằm chằm rồi lại cốc đầu nó cái nữa, nó vờ mếu máo :

- Mẹ, mẹ nỡ cốc con. Ngộ nhỡ ngu ra thì sao ? Nao ai nuôi mẹ đây ?

- Con trai cũng khóc ư ? Thôi đi ông tướng, ông mồm mép nó vừa vừa thôi nhé !

Hoàng Anh cười hì hì. Khi hai mẹ con đang nói cười vui vẻ thì bố mẹ cô tới đón cả hai cùng về dự tiệc. Lâu ngày không gặp mà Như Nguyệt cùng thằng Cu cũng khác quá !

- A bà ngoại, ông ngoại. Ông ơi ông, ông có cầm bé siêu nhân cho con không đấy ạ ?

Nó vồ nhào vào người ông ngoại, cười toét cả miệng ra. Ông trầm ngâm nhìn đứa bé, rồi quay sang nhìn con gái. Chúng nó khác quá, lớn quá ! Trông con gái của ông người lớn hẳn lên, nó chững chạc hơn rất nhiều rồi. Còn thằng nhóc này thì vẫn quậy như thế.

Một năm ông bà sang Mĩ thăm con gái với cháu ngoại mấy lần liền, nay gặp lại vẫn thấy nhớ nhung thế này. Thằng Cu cười khúc khích, nó nhảy vọt xuống khỏi người ông nó rồi lại chạy lại phía bà, chạy tới chạy lui vấp chân ngã nhào xuống đất. Nó mừng quá, nay được về quê hương ai mà chẳng bồi hồi.

- Ý, bà nào kia ? Bà đấy cứ nhìn nhà ta nãy giờ luôn á !

- A mẹ, mẹ tới đón con sao ạ ? Mẹ, đây là con trai con.

Nó nhìn thấy một bà cười hiền hậu cứ nhìn nó nãy giờ, bất chợt reo lên theo quán tính. Đấy là Lý phu nhân, cái hôm biết tin Như Nguyệt và Lý Kiệt ly hôn bà liền nhận Như Nguyệt làm con nuôi. Dù sao bà cũng thích cô nhất. Thích cô làm con của bà nhất.

Bà cười hiền xoa đầu Hoàng Anh, cười cười : Ừ ! Hoàng Anh đấy à ? Lớn quá cơ !

Nói đoạn, mọi người cùng nhau trở về nhà. Tiếng cười nói xôn xao của người lớn cùng với tiếng khúc khích cười tinh ranh của đứa trẻ tên Hoàng Anh. Gia đình họ Trần được bữa xum họp đầy thương nhớ.

Tối hôm ấy, khi mọi người họ hàng đã về hết, cô cùng bố mẹ hàm huyên chuyện cũ. Đang cười nói vui vẻ thì thấy thằng Cu nó cầm cây chổi đót ra, cầm thêm cái que dài dài nó vừa kiếm được ở ngoài vườn. Hoàng Anh ngậm thêm một chiếc thìa dài dài ở miệng, hai tay cầm cây chổi với cái que. Nó vừa xem hoạt hình vừa múa may quay cuồng.

- Tam kiếm phái...

Xoẹt xoẹt.

Vâng, nó vừa xem One Piece vừa múa chổi múa que như nhân vật mà nó ưa thích, mắt nó nhắm lại một cái. Vô tình cán chổi đập ngay vào mặt Như Nguyệt, tức quá, cô cầm cái chổi ném ngay xuống đất. Cô lao vào Hoàng Anh cho nó nằm vật xuống sàn nhà, vỗ mông đen đét :

- Này thì tam kiếm phái, này thì Zoro, này thì nghịch ngợm này...

- Mẹ tha con, xin mẹ, tha con. Con biết con sai rồi. Bà ơi, ông ơi mau cứu con...

Nó kêu la oai oái. Suốt ngày cứ cắm đầu vào ti vi xem hoạt hình rồi nghịch ngợm. Đánh cho nó chừa.

Hoàng Anh cứ khóc mãi, cứ xoa xoa cái mông rồi khóc lóc. Ông bà, người giúp việc lao vào dỗ dành nhưng bất thành. Càng nhìn càng tức, nhưng lại càng thương. Như Nguyệt lại cốc đầu nó một cái, đe :

- Nam tử hán đại trượng phu, khóc lóc cái gì ? Khóc nữa là mẹ ném con ra ngoài đường ở đấy.

Thấy thế nó liền nín ngay.

Hôm sau cô dẫn Hoàng Anh đi vào trung tâm mua sắm, mua cho nó thêm vài bộ có hình " chàng Zoro mù đường " như đã hứa tối qua. Nó hớn ha hớn hở, bám lấy áo mẹ lôi mẹ đi lung tung.

Bấy giờ gặp ngay người không muốn gặp.

- Ây dô, con chị đấy à ? Èo ơi lớn thế ! Có khi nào vừa ly hôn anh Lý Kiệt chị liền có con với kẻ khác không ?

Cô nhìn cô ta rồi cười khẩy. Ừ, có con với kẻ khác thì đã sao ? Có chết cô cũng không thèm thừa nhận Hoàng Anh là con trai của anh ta. Thấy cô ta khoác tay chồng cũ mà lòng cô vẫn thấy tức tức. Vốn cứ tưởng ra nước ngoài sinh sống sẽ chẳng nhớ tới anh nữa, ai ngờ vừa gặp đã xao xuyến như thế này.

- Thì đã sao ? Liên quan tới Hạ Vy cô sao ?

Anh ta chau mày lên tiếng. Giọng anh khàn đi trông thấy. Cái giọng ngọt ngào của anh không còn được như trước nữa. Bất giác cô nghĩ ngợi, có phải anh lại uống rượu nhiều quá rồi không ?

- Hóa ra vừa ly hôn tôi cô đã có con với người đàn ông khác. Thật bỉ ổi !

- Ha, đúng là chó chê mèo lắm lông. Ít ra vẫn còn hơn khi còn là vợ chồng, anh đã cặp bồ với một con dog.

- Cô dám nói ai là chó hả ? Chán sống rồi ? Anh, vợ cũ anh nói em là chó kìa...

Cô ta nũng nịu bám áo anh, anh cũng chưa kịp nói gì. Bấy giờ thằng con trai yêu quý của cô mới bước ra, xuất hiện như siêu nhân Gao, hai tay chống nạnh, hất cằm :

- Bà cô chát chít cả tấn phấn. Chó đã là gì ? Cháu còn tưởng bà cô là mấy cô gái đứng đường vẫy trai cơ.