Vợ Cũ Của Lý Tổng

Chương 29: Ai là kẻ đáng thương ?




- Thằng khốn này, mày dám chơi xỏ tao ?

Hắn bị anh đẩy ngược ra phía sau rồi sau đó có hai anh công an vào xử lý vụ việc. Hắn còn chưa kịp hoàn hồn đã bị người ta còng hai tay lại, đưa đi. Hắn tức giận chửi bới, ra sức giãy giụa, hắn còn cố biện minh rằng những video đó hoàn toàn không phải là hắn.

Trung Thành càng cố biện minh thì lại càng làm người ta nghi ngờ. Các phóng viên quây lại bên hắn, xô đẩy nhau để có thể ghi hình hắn rõ nét nhất, đua nhau đưa ra câu hỏi với Trung Thành :

- Ngài Nguyễn, ngài giải thích đi.

- Những video này là sao ạ ? Có phải anh thật sự là loại người như thế hay không ? Làm ơn hãy nói cho chúng tôi biết.

- Ngài thật sự đã lấy cắp thông tin loại rượu của Lý thị và quấy rối tình dục người con gái khác phải không ạ ?

- Tổng Giám đốc Nguyễn xin dừng bước ! Xin hãy cho chúng tôi câu trả lời...

Hắn tức giận tột độ. Trung Thành quay phắt lại nhìn trừng trừng về phía Kiệt, gầm lên :

- Thằng khốn... Nó hãm hại tôi, mọi người xin hãy nghe tôi. Tôi là một thương nhân quang minh chính đại làm việc.

- Ồ ! Các người có thể để tôi nói chuyện với hắn một chút không ?

Đám phóng viên không nhao nhao như ong vỡ tổ nữa mà lùi ra sau, để lại khoảng trống cho anh vào nói chuyện.
Chủ tịch Nguyễn thị vừa xem buổi họp báo trực tiếp trên tivi mà lòng đầy phẫn nộ. Ông đập tay thật mạnh xuống bàn, quát :

- Thằng con dốt nát. Thế hóa ra bấy lâu nay nó dám dắt mũi mình. Nó lại dám làm những chuyện không biết trời cao đất rộng như thế, thằng oắt con đấy lại dám động vào Hạ Vy ? Khốn khiếp, lần này mày chết với tao.

- Ông nó cứ bình tĩnh đã.

- Bình tĩnh là bình tĩnh thế nào ? Bà nói xem, nó có to gan hay không ? Hạ Vy con bé thật đáng thương biết mấy... Nó lại còn dám làm tổn thương tới mẹ ruột của con bé nữa chứ.

Bà Nguyễn ra sức trấn an ông. Bà xót thương cho Hạ Vy, xót thương cho đứa con nuôi khốn khổ ấy. Con trai bà là thằng không biết điều lại đi làm ra mấy trò hết sức bỉ ổi. Đã ăn cắp lại la làng, biết ăn nói sao với mẹ của con bé ? Công ty này đổ vỡ vì đứa con ngu xuẩn của họ, họ cũng chẳng tiếc mà đi cứu vớt làm gì. Chỉ mong sao mẹ con Hạ Vy đừng có mệnh hệ gì là được lắm rồi.

Ông Nguyễn ném cái điều khiển tivi xuống đất rồi hùng hổ đi tới nơi họp báo, bà Nguyễn lẽo đẽo chạy theo sau hớt hải kêu ông cứ đi từ từ, kẻo ngã. Cứ thế, mọi thứ như rối loạn hết cả lên.

Quay trở lại với nơi họp báo đang được diễn ra.

Kiệt bước lại gần phía Trung Thành, anh vỗ vỗ vai hắn rồi nói với cái chất giọng khàn khàn mà đầy sự mỉa mai :

- Anh vốn tưởng tôi cứ thế để yên cho anh làm càn sao ? Anh có nghĩ rằng cái công thức mà anh ăn cắp từ công ty tôi nó có vấn đề gì hay không ? Tôi nói cho anh biết một sự thật nho nhỏ nhé !

Anh bước lại gần hơn, Kiệt ghé vào tai hắn rồi nói như rót mật :

- Tôi đã chuẩn bị cho anh một công thức giả đấy đấy, sao hả, ngạc nhiên không ? Thật đáng cười khi một con cá lớn như vậy lọt vào lưới đã được đan sẵn của tôi. Thôi thì nói cho tôi biết anh nhốt Hạ Vy và mẹ cô ấy ở đâu ?

- Phi, tao nhổ bọt vào mặt mày. Trò chơi này chưa kết thúc đâu thằng khốn !

- Vậy sao ? Thật đáng mong chờ, anh nghĩ tôi chưa biết tên phản bội đó là ai sao ? Chỉ cần hắn hành động, tôi lập tức sẽ cho hắn vào bầu bạn với anh ở trong tù.

Bóng dáng anh đầy uy lực, anh ném vào mặt hắn thêm dữ liệu mà anh tìm kiếm được. Toàn bộ đều là những thông số số tiền mà hắn đã tham nhũng từ công ty cũng như mấy cái dự án lớn. Hắn như chết sững, hắn đứng nhìn anh đầy căm ghét, hắn lao về phía anh tính đánh cho anh một trận thì bị hai anh cảnh sát chặn lại lôi rốc cổ ra ngoài.

Hắn hung hăng vùng vẫy và chửi rủa :

- Mẹ mày, mày đã nghi ngờ tao từ khi nào ? Mày đã tra cứu tao từ lúc nào ?

- Từ rất lâu về trước.

- Từ đâu mày có video đấy ?

Hắn cứ vừa bị lôi đi vừa ngoái lại hằm hằm chửi anh. Hắn nghi hoặc ! Trong cái lúc cả thế giới như đang quay lưng lại với hắn thì hắn nhìn được một thứ anh sáng cứu vớt tâm hồn hắn. Hắn như đang mong chờ ánh sáng ấy sẽ chiếu rọi con đường hắn đi và cứu hắn khỏi hoạn nạn lúc này. Rồi Trung Thành cứ ngỡ như mơ nhìn hai người trước mặt như đang cầu nài.

Nhưng hắn đã nhầm, ba mẹ hắn tới đây chỉ là để chứng kiến con mình bị kẻ khác bỏ vào tù mà thôi. Chủ tịch Nguyễn thị đang lao tới bên hắn, đấm cho hắn một cái mặc cho sự ngăn chặn của người khác. Ông tức giận :

- Mày không phải là con tao. Nói, mẹ con Hạ Vy đang ở đâu ? Nói cho tao biết ngay bây giờ không tao sẽ giết mày luôn đấy.

Hổ dữ không ăn thịt con, thế mà ông lại có thể nói ra những lời tàn bạo như vậy khiến Nguyễn phu nhân có chút giật mình lùi lại vài bước. Bà kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt rồi sau đó buồn thì nhìn con trai mình. Sau khi ổn định lại tinh thần bà vịn tay vào vai con trai, dùng ánh mắt bi thương nhìn hắn :

- Tại sao lại làm thế ?

Sau khi bị ba mình đấm cho một cái hắn há miệng cười lớn. Hắn ngửa mặt lên bầu trời nhìn những đám mây đang hờ hững trôi đi. Nơi nào đó trong tim hắn cảm thấy mất mát thứ gì đó thật sự rất quan trọng. Là tình thương của cha mẹ hay tình yêu ngu dốt vốn có của hắn dành cho Hạ Vy ? Là lòng tự tôn trong con người hắn hay niềm khao khát được đứng trên sự vinh quang ? Rốt cuộc là thứ gì đã khiến hắn trở thành con quỷ đói khát tới như vậy ? Rốt cuộc là thứ gì đã khiến hắn không còn đường lui được nữa ?

Hắn chẳng nói thêm câu gì, ánh mắt hắn thật xa vời, tâm hồn hắn như vỡ vụn thành nhiều mảnh. Cảnh sát đưa hắn đi, cuối đời này hắn sẽ mãi mãi ở trong bóng tối và không thể nhìn thấy ánh sáng, ánh hào quang thêm một lần nào nữa. Hạ Vy...

Như Nguyệt vẫn ung dung ngồi đấy mặc cho mọi người đang nháo nhào ả lên. Suy cho cùng ai mới là kẻ đáng thương ? Là cô hay là Hạ Vy ?