Vợ Cũ Của Lý Tổng

Chương 26: Đêm dài lắm mộng




- Excuse me ! Can you help me ?

- Oh, may I help you ?

Sơn nghe thấy tiếng nói thánh thót của một cô gái tây trẻ đẹp liền theo phản xạ quay lại tỏ ý giúp đỡ nhiệt tình. Hắn cười tít cả mắt lại, khuôn mặt điển trai khôi ngô và tuấn tú được trưng lên với cô gái trước mặt. Cô ta nói tiếp :

- Are you Vietnamese ?

- Yes.

Hắn vừa nói xong tò mò chưa hiểu ra vấn đề thì cô gái ấy vỗ tay cái đốp rồi cười cười với hắn : Thế ok, tôi nói tiếng Việt cho nhanh. Không phiền chứ ?

- Hóa ra cô cũng biết tiếng Việt sao ? Khá bất ngờ đấy, tôi cứ nghĩ tiếng Việt Nam rất khó phát âm, ấy vậy một người nước ngoài như cô nói cũng rành đáo để nhỉ ?

- Thôi vào vấn đề chính.

Nói rồi cô gái tây này liền lôi điện thoại ra, lướt lướt tìm tòi cái gì đó rồi giơ trước mặt hắn. Ồ, hóa ra cô ấy lục ảnh. Cô ấy có nước da trắng, dáng người cao ráo, sống mũi cao, mái tóc màu vàng óng ả và thêm nữa là đôi mắt sâu hút người kia có màu xanh dương cực kì đẹp. Đúng chất gái tây. Hắn thấy mà cái bản năng sát gái của hắn lại trỗi dậy gõ trống liên hồi.

- Tôi đang muốn tìm cô gái này, một năm trước tự nhiên chơi trò mất tích với tôi. Thấy bảo cô ấy khá nổi ở vùng đất này nên tôi hỏi thử xem xem. Nếu anh biết, anh có thể chỉ cho tôi được chứ ? Cô ấy tên là Jony.

- Biết rõ là đằng khác. Nhưng hình như không phải Jony đâu mà là Trần Như Nguyệt.

- Ừ đấy đấy, Nguyệt Nguyệt.

Cô ấy cười như vớ được vàng, biết gặp được người tốt nên hỏi cho tới cùng. Cô ấy tên là Jennifer, thấy bảo Jennifer là cô bạn thân ở Mĩ của Nguyệt, nay đến Việt Nam tìm Nguyệt cũng như để tạo bất ngờ. Thế là hắn tốt bụng đưa cho địa chỉ nhà mới của Nguyệt đàng hoàng luôn nhé ! Tiện mặt dày xin luôn cả thông tin liên lạc của Jennifer. Thế thôi, lại thêm con cừu non chui vào hang cọp.



- Thấy chưa Hạ Vy ? Em nhìn thấy gì chưa ? Hắn ta sắp tiêu tùng rồi đấy !

Thành bước qua đống bát đỉa cùng thức ăn đã bị Hạ Vy đạp đổ ngổn ngang ở trên sàn nhà lẫn tấm ga giường khiến hắn khẽ cay mày tức giận. Xong hắn lấy lại tâm trạng mà ngoi lên giường, ngồi ngay cạnh Hạ Vy. Hắn vuốt mát tóc đã ướt đi vì mồ hôi chảy ra không ngừng.

Suốt hai ngày nay hắn chưa thả cô ra ngoài lần nào. Tay Hạ Vy vẫn bị còng như tội phạm, trói như nô lệ mà nằm thoi thóp ở trên giường lớn giữa căn phòng tối đen như mực. Thi thoảng có chút ánh sáng nho nhỏ, rập rờn phía sau tấm rèm ở ô cửa sổ bé tý. Cuộc sống tối tăm như trong tù đày vậy.

Suốt hai ngày hắn không thả Hạ Vy ra, cô cũng chẳng buồn ra ngoài nữa. Sức sống của cô như bị vắt cạn kiệt từng phút từng giây. Cứ tối đến hắn về, hắn lại trở về căn phòng tối tăm này mà nhục mạ Hạ Vy, xung quanh người cô toàn những vết thâm đỏ vì bị cắn mút, một vài vết bầm do Hạ Vy cố gắng kháng cự mà bị đánh. Tóc tai cô bù xù như kẻ điên, khuôn mặt phờ phạc thiếu sức sống.

Hạ Vy không thèm ăn gì cả, sức đâu mà ăn, hơn nữa là đồ của hắn ta, cô càng không thèm đoái hoài đụng tới. Con người anh ta thật đáng để người ta khinh thường. Nói yêu cô sâu đậm ? Thôi đi, bớt giở trò đường mật đó đi. Ai đời yêu người ta lại đối xử với người mình yêu như nô lệ, như gái gọi cấp cao không ?

Hạ Vy thấy mình chẳng bằng một con chó của hắn, cái con cún cưng của hắn còn sung sướng hơn cô gấp vạn lần. Nó được ăn no, ngủ yên, mặc ấm. Thậm chí cho dù nó có ị bậy ra đấy hắn cũng chẳng chửi lấy một câu huống hồ đánh đập. Ấy vậy mà sao số phận của cô lại bần cùng tới thế.

Mấy ai hiểu được cảm giác của cô lúc này ? Nếu cứ ở bên anh ta, có lẽ Hạ Vy sẽ chết mất. Chết vì sự ràng buộc, chết vì sự cưỡng ép, chiếm đoạt thân thể vô số lần và chết vì bị đánh đập, vì giam trong căn phòng tối đen như mực ấy.

Ai đó làm ơn cứu tôi được không ?

Làm ơn...cứu tôi.

Mười một năm qua cuộc sống của cô như bị đảo lộn, bị anh nuôi cưỡng bức, từ ấy bị anh ta tha hồ chà đạp lên phẩm chất vốn có của con người. Anh ta như bị điên, như thằng điên vừa trốn trại, như kẻ dùng ma túy đá và sống trong sự ảo tưởng. Anh ta phải chết, cô phải thoát ra khỏi đây bằng bất cứ giá nào.

- Sao lại im lặng rồi ? Này, sao lại tuyệt thực ?

- …

- Không trả lời sao ? Hay lại vờ câm vờ điếc ? Nên nhớ anh cũng có sức chịu đựng giới hạn.

Cuối cùng Hạ Vy vẫn nằm yên, không nói một câu nào khiến cho hắn tức giận. Ánh sáng mờ nhạt của chiếc đèn lỗi thời vừa được anh ta bật lên để nhìn rõ khuôn mặt của cô đã bị anh ném thẳng xuống đất.

Lại một màu đen bao chùm lấy toàn bộ cảnh vật xung quanh. Anh ta gọi người bật đèn chính của căn phòng lên rồi khóa trái cửa. Thành tức giận đá hết đồ đạc làm vướng chân hắn. Ném hết những thứ khiến cho hắn cảm thấy ngứa mắt. Tiếp đến hắn nhìn chằm chằm vào người con gái ấy. Một dáng hình vẫn nóng bỏng như thế, hơi thở Hạ Vy vẫn điềm tĩnh thở đều đặn.

Mắt cô nhắm nghiền, Hạ Vy không muốn nhìn người đàn ông gớm ghiếc ấy nữa. Hắn tức giận lao thẳng tới bên Hạ Vy, vuốt mái tóc đang lòa xòa trước mặt Hạ Vy thật vướng víu.

Hắn cười khà khà gian xảo :

- Bơ anh luôn sao ? Cứ bơ anh đi Hạ Vy, nên nhớ mẹ của em đang trong tay anh. Anh không sợ chết cũng chẳng sợ vào tù, chỉ cần em không thèm nhìn anh lấy một cái, không thèm nói lấy một tiếng, anh lập tức sẽ cho người giết bà ta ngay. Hay em muốn anh tự tay cướp lấy mạng sống của bà ấy ?

Bấy giờ Hạ Vy mới mệt mỏi mở mắt, ánh mắt cô trừng trừng nhìn người đang ông đang cười cợt đáng căm hận ấy, cô nghiến răng :

- Giết tôi đi rồi tha cho mẹ tôi.

- Không không, anh không muốn em chết chút nào.

- Anh là tên khốn, là đồ điên, là con quỷ khát máu. Anh thật đáng chết, nếu anh không giết tôi ngày hôm nay, thì ngày mai, ngày kia, bất cứ ngày nào tôi cũng sẽ tìm cơ hội để giết anh.

- Để xem em có đủ khả năng không đã. Mà em cũng đừng trông mong vào tên Kiệt kia cũng như bố mẹ ruột của anh, bọn họ chẳng giúp gì cho em đâu. Bởi vì ngôi nhà này không ai có thể đặt chân tới.

Hắn nói xong rồi thơm lên Hạ Vy một cái, Hạ Vy giẫy lên mà kháng cự. Xong hắn cười, đứng dậy, tắt điện rồi đóng cửa rời đi. Căn phòng lại trở về một màu đen sâu thẳm, và là một màu đen tội lỗi đầy bí ẩn.

Hạ Vy không khóc, cô ta tuyệt vọng và tương lai của mình. Giờ đây, trong phút giây này, cô thật sự muốn chết.



- Chỉ còn một ngày nữa, giá cố phiếu cứ thế tụt dần. Vậy mà không người nào chịu bán cổ phần cho ta. Thật vô lý, họ tin tưởng tên Lý Kiệt tới vậy sao ?

- Chẳng biết nữa, tôi cũng chẳng rõ hắn ta đang mưu tính chuyện gì.

Một người đàn ông lạ mặt đứng phía sau cánh cửa nói chuyện với Thành. Hắn ngẫm nghĩ một lúc rồi lẩm bẩm :

- Đêm dài lắm mộng, phải hành động sớm chút mới được.