Vợ Cũ Của Lý Tổng

Chương 23: Cuối con đường mòn




- Hạ Vy ơi Hạ Vy, em cứ ngẩn tò te ra như thế là anh giận đấy !

Hắn ta làm nũng cũng khiến cho Hạ Vy giật nảy mình, lời nói ngon ngọt của hắn ta đã kéo cô về thực tại. Biết không có lối chạy đường về được nữa, Hạ Vy cũng mỉm cười hợp tác. Hắn nói tiếp :

- Đừng nói là em tính chuồn đấy nhé ! Cái vụ thằng Kiệt anh sẽ không cho em nhiều thời gian nữa đâu, cô bé ạ. Ngay ngày mai em phải tới tốc chiến tốc thắng, bằng không...cái con mẹ già của em cứ liệu thần hồn.

Giọng nói hắn đầy uy nghiêm nhưng cũng thật mỉa mai. Hắn hung hăng cắn lên vành tai bé nhỏ của Hạ Vy, hắn đợi đủ rồi, mười một năm nay hắn chơi chán con nhỏ này rồi. Bao nuôi nó ăn ở mà chẳng được cái tích sự gì hết.

Tức mình hắn ta cúi người xuống tiếp tục công việc đang bị giãn đoạn mà làm ngày càng kịch liệt. Hạ Vy không khóc cũng chẳng van xin. Cô ta cứ nằm im ở đấy, im lìm như khúc tượng gỗ, cứng đơ ra đấy, ánh mắt vô hồn nhìn lên trần nhà. Nếu cứ phải chịu tủi nhục như vậy nữa, cô sẽ chết mất.

Cả đêm hôm ấy hắn thật khỏe mạnh và độc ác, hắn không cho Hạ Vy ngủ một chút nào cả. Đêm đêm triền miên không ngừng nghỉ, đến khi nào Hạ Vy ngất nằm đấy, hắn mới buông tha.

Nói về khoản người mẹ già ở quê nghĩ tới lại thấy trong lòng Hạ Vy buồn rượi. Các bạn muốn biết tên đàn ông này là ai không ? Ha, rất nực cười ! Hắn là con trai nhà họ Nguyễn, con trai cưng luôn đấy. Hắn tên là Nguyễn Trung Thành, nói trắng ra hắn là anh trai nuôi của Nguyễn Hạ Vy. Rất lâu về trước khi cô lên thành phố sinh sống, cô được nhà họ Nguyễn nhận nuôi như con ruột. Ấy thế mà anh trai nuôi lại khốn nạn tới vậy đấy.

Hắn ta luôn muốn chiếm đoạt tất cả mọi thứ, kể cả em gái của mình. Kể từ khi bị chuốc thuốc, kể từ khi bị hắn ta cưỡng hiếp, kể từ khi hắn đe dọa tới tính mạng của mẹ ở quê nhà, cô đã thề rằng sẽ có một ngày hắn ta phải chết dưới tay Hạ Vy này. Con nuôi thì sao chứ ? Tưởng rằng có tiền sẽ có được tất cả sao ? Cứ như thế, cô muốn chết đi, muốn giải thoát cho sự tù túng của cuộc đời mình. Nhưng vì mẹ, vì mối thù này nên Hạ Vy vẫn đứng vững trên con đường mòn tội lỗi ấy.

Đã ác thì phải ác cho vuông.



Sáng hôm sau khi cô tỉnh dậy, toàn thân cô đau nhức, cô cố gắng bò dậy khỏi cái giường gớm ghiếc này. Thấy trên bàn có mẩu giấy nho nhỏ : " Hãy nhớ làm xong nhiệm vụ anh giao, không thì tối nay em sẽ liệt giường. "

Thật đáng ghê tởm, thế mà Hạ Vy đã phải ở cùng hắn suốt mười mấy năm rồi. Hạ Vy mặc quần áo chỉnh tề rồi rời đi, đã đến lúc trả đũa hắn ta. Hạ Vy tới công ty Lý thị như đã giao kèo với hắn đêm qua, hắn muốn cô phải ăn cắp công thức chế tạo rượu vang mới nhất của công ty họ. Cô ta đứng ngẩn ngơ suy nghĩ một hồi rồi lấy dũng khí bước vào. Mặc kệ người ta chửi rủa, mặc kệ người ta phỉ báng và đuổi về, cô cứ bước tiếp. Nhất định hôm nay Hạ Vy phải gặp được Lý Kiệt.



- Cô tới làm gì ? Tới đòi tiền tôi ư ?

- Lý Kiệt, thời gian qua thật sự xin lỗi anh. Hôm nay tôi tới đây là có chuyện muốn nhờ anh ra tay cứu giúp.

- Cứu giúp ? Cô cũng mặt dày quá nhỉ ?

Hạ Vy không phản bác cũng chẳng nói chẳng rằng, cô ta cầu xin sự giúp đỡ của Kiệt. Lý Kiệt vẫn ung dung ngồi tại ghế bành, uống tách cà phê đắng ngắt, cô ta tiếp lời :

- Anh rất căm ghét Nguyễn Trung Thành đúng chứ ? Chỉ cần anh ra tay giúp tôi, tôi nhất định sẽ cùng anh hợp tác đẩy anh ta xuống vực.

- Cô nỡ lòng hại anh nuôi mình sao ?

- Haha, anh nuôi ? Anh ta xứng làm anh tôi sao ?

Cô ta cười khổ, ánh mắt có chút ngập ngừng rồi lại kiên quyết trở lại. Hạ Vy vẫn quỳ ở đấy còn anh thì vẫn thản nhiên uống cà phê. Anh đã sớm biết tất cả sự việc đã xảy ra với Hạ Vy và cũng đoán trước được việc cô ta nhất định sẽ tới đây. Hạ Vy tiếp lời :

- Chỉ cần anh không cho anh ta mọi sự viện trợ, tôi có thể tống anh ta vào tù ngồi kha khá năm đấy.

- Vậy tôi được lợi ích gì không ?

Cô ta mỉm cười, Hạ Vy phủi sạch váy rồi đứng dậy, tựa người vào cạnh bàn. Ánh mắt cô ta sắc bén nhìn khuôn mặt người đàn ông phía trước. Cô ta từ tốn dùng ngón trỏ gõ gõ vào mấy dự án của anh :

- Chỉ cần anh giúp tôi, tất cả cổ phần mà cha nuôi chuyển nhượng cho tôi hoàn toàn là của anh.

- Thú vị !

Anh cười khẩy, đúng thật là có lợi chứ không có hại. Cũng đã tới lúc mọi tội ác của thằng khốn Thành phải đưa ra ánh sáng. Lần đó không phải vì hắn suýt chút nữa hại chết ba của anh, có lẽ anh đã không hận hắn tới mức này. Thôi cũng kệ, nợ mới nợ cũ tính luôn một thể.

Sau khi đã thỏa thuận Hạ Vy còn cúi xuống nói nhỏ với Kiệt vài câu : Lối đường mòn này, tôi và anh cùng đi trên chiếc xe đạp rách nát. Hắn ta hôm nay là muốn tôi tới đây lấy cắp công thức chế tạo rượu vang mới nhất của công ty các anh. Sao hả ? Có nên cho tôi công thức giả không ?

- Được thôi, tốt nhất cô đừng làm hỏng kế hoạch.



Sau khi trở về căn nhà đáng ghét ấy, Hạ Vy ngồi ngoan ngoãn trên giường chờ cá lớn về bể. Tối hôm ấy đó hắn vừa về nhà đã hằm hằm chạy xộc tới tóm lấy tóc cô ta mà quát lớn :

- Mẹ mày, mày dám bán đứng tao ?

Cô như há hốc mồm, đừng nói là Lý Kiệt nói cho anh ta biết nhé. Hắn gầm lên như sử tử Hà Đông, tức tốc đập ngay đầu Hạ Vy xuống đất làm cô ngã dúi dụi. Hắn vẫn không buông tha mà lại lao tới, hung hăng tát và má Hạ Vy một cái, hắn lại tiếp tục đạp vào bụng cô không cho cô nói nửa lời. Bị đánh quá bất ngờ, cô thở hổn hển. Đau, đau quá ! Cũng đã lâu chưa bị hắn ta đánh như thế này rồi.

- Em...em có làm gì đâu ?

- Mày nghĩ tao ngu tới mức không phát giác ra sự thay đổi của mày ? Mấy hôm nay ánh mắt của mày tao nhìn liền biết ngay, mày nghĩ tao không có khả năng giám sát mày sao ? Nhầm to rồi Hạ Vy ạ, con chó cái như mày thì làm sao tao tin tưởng cho được ?

Tay hắn nắm thành quyền, đôi mắt đỏ ngầu lên vì tức giận tột độ. Hắn túm lấy cằm Hạ Vy xốc ngược về phía mình, tàn bạo bóp thật mạnh. Hắn cúi xuống rút đôi guốc mà hắn mua cho cô, rồi hắn lấy dưới đế một cái máy ghi âm mini gắn khuất ở đấy.

Ừ, hắn đã nghe thấy hết tất cả cuộc trò chuyện đó rồi. Xong rồi, xong thật rồi !