Vợ Cũ Của Lý Tổng

Chương 15: Không đủ tư cách




Sáng hôm đó cô giận dữ lấy sấp tài liệu rồi đi đến công ty. Kiệt và Hoàng Anh cứ ngồi bệt xuống sàn nhà ôm đầu rơm rớm nước mắt.

- Thấy chưa, tại chú hết !

- Cái khỉ gì ? Chẳng phải nhóc muốn thi võ sao ? Giờ đổ thừa cho người khác, nam nhi gì mà chẳng chịu thừa nhận những gì mình làm hết.

Cãi nhau mãi cũng tới tận trưa, anh cùng nó vào bếp ăn cơm. Nay ông bà Trần không có nhà, đã thế Như Nguyệt cũng mất tăm luôn, anh thấy anh buồn thê thảm. Cũng chẳng có hơi có sức mà cãi vã với thằng Cu này nữa. Mặt anh cứ buồn rười rượi, đăm chiêu rồi suy nghĩ đủ điều.

Bất chợt anh lên tiếng : Hoàng Anh, cháu có biết vợ chú bận gì không ?

- Hả ? Hỏi mây hỏi gió chứ đừng hỏi cháu. Cháu biết thế quái nào được.

Anh lại ngồi nhăn mặt nghĩ ngợi. Tự nhiên anh thấy lòng mình bồn chồn lại lo lo chẳng ngớt. Có khi nào vợ mình cặp bồ ? Vỡ bở, có khi nào vợ ghét mình rồi tình tứ ăn cơm với người đàn ông khác không nhỉ ? Biết đâu được, anh phải đi bắt quả tang.

Lý Kiệt đứng phắt dậy, không ăn cơm nữa. Anh biết cô rất thích ăn món phở cuốn ở gần công ty. Quán đó nổi tiếng lắm, ăn lại ngon nữa. Bữa trước anh thường đi ăn cùng cô ở đó lắm ! Có khi nào hôm nay cô ấy lại đi ăn ở đấy không nhỉ ?

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng anh cũng quyết định tới đó xem thử. Hoàng Anh thấy hành động chú Kiệt hơi lại nên cũng tí tởn chạy theo sau. Tới nơi, quả đúng Như Nguyệt đang ăn trưa ở đây thật.

Xem nào, anh nhòm nhòm ngó ngó, anh cùng Hoàng Anh ngồi ngoan ngoãn ở trên bàn cách chỗ Như Nguyệt hai ba cái bàn ăn khác. Anh lén lút xem xét tình hình, Hoàng Anh cứ tủm tỉm cười, biết ngay là mẹ nó đang ngồi ăn với chú Tuấn mà.

Từ khi Lý Kiệt bị tai nạn xe hơi, ông Lý đã để Tuấn nắm chức Giám đốc thay cho Kiệt. Cũng đã hơn năm rồi, hắn đã ngồi chỗ đó thay anh đã hơn năm rồi. Vì là đối tác quan trọng cũng như lâu ngày không gặp, hắn liền hẹn Như Nguyệt cùng nhau ăn trưa. Biết Như Nguyệt thích ăn phở cuốn ở quán này nhất, giữa trong oi bức hắn ga lăng đánh xe hơi đi đón Nguyệt tới đây dùng bữa.

Hắn cười rồi lấy một miếng bánh phở lớn rồi cho thịt bò, rau thơm,...cuộn lại. Cô thích tự cuộn tự ăn nên không lấy phở cuốn đã được cuốn sẵn. Hắn cuộn lại một miếng rồi đưa về phía Như Nguyệt, nói :

- Cái này cho em !

- À dạ, em cảm ơn.

Họ cười nói vui vẻ, Lý Kiệt thấy vậy tức quá liền hằm hằm đi tới, đập tay xuống bàn :

- Như Nguyệt, em đây là đang ngoại tình đấy à ? Lý Anh Tuấn, anh dám cướp vợ của Lý Kiệt tôi sao ?

Bao ánh nhìn tò mò đổ dồn về phía bàn số 3, họ xì xào to nhỏ khiến cho cô có chút ngứa tai. Chưa ăn được miếng nào đã bị kẻ ngốc này phá đám. Cô đưa ánh mắt bình thản lên nhìn Kiệt, lúc sau cô gằn giọng :

- Anh lấy tư cách gì để quán triệt tôi ? Là chồng cũ hay thanh mai trúc mã bị mất trí nhớ hai mươi năm ?

Ánh mắt ấy vẫn bình thản đến lạ thường, từ hôm anh gặp được cô tới nay, anh chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt ấy của Như Nguyệt. Từng từ từng chữ như khắc sâu trong lòng anh. Không đủ tư cách ? Anh vốn dĩ không đủ tư cách để ghen tới cô ấy sao ? Rốt cuộc trong khoảng thời gian đã bị đánh mất ấy, anh đã làm gì có lỗi với Như Nguyệt của anh rồi hay gì ? Anh nhớ khi trước cô cứ bám lấy anh cho dù luôn bị anh trêu chọc, cô luôn cáu gắt với anh nhưng không bao giờ có ác ý. Vốn dĩ anh tưởng cô thầm mến anh.

Anh hứa sẽ có một ngày anh nhất định sẽ cưới Nguyệt làm vợ. Khi nhìn những bọn con trai cùng trang lứa khác trêu cô mập cô béo anh đều rất thương. Tuy rằng anh vẫn luôn trêu cô tức giận nhưng anh biết cô ấy sẽ không ghét anh.

Cái hôm anh nói những lời về tương lai sáng rạng đó, khuôn mặt phúng phính này đã mỉm cười thật tươi với anh cơ mà. Rốt cuộc...trong suốt thời gian mà mọi người nói anh không thể nhớ tới ấy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ? Là anh đã ngu ngốc đánh mất Như Nguyệt bé bỏng này, hay là cô ấy đã không còn yêu anh nữa ? Làm ơn...ai nói cho anh biết đi !

- Anh...vì vợ là vợ anh !

Đôi mắt anh như chẳng chớp nữa, anh cứ nhìn cô gái trước mặt mà ngỡ ngàng. Anh như đứng hình, chôn chân tại chỗ. Anh vẫn cố níu giữ lấy cô gái ấy. Phải...vì anh đã mến cô từ khi còn 9 tuổi. Có phải không nhỉ ? Anh nghĩ là như thế !

Tư cách ư ? Tư cách là thứ vô cùng xa xỉ đối với sự quan trọng với đối phương. Rốt cuộc anh là cái gì cơ chứ ? Thanh mai trúc mã, chồng cũ ? Vậy có nghĩa là cô đã từng gả cho anh ?

- Tôi là vợ anh ư ? Không, anh nhầm rồi ! Chính miệng anh nói chỉ có cô ta mới xứng đáng làm vợ của anh chứ không phải tôi.

Cô nghĩ lại ngày trước, cái ngày mà bên anh luôn có một người con gái khác không phải cô. Nghĩ tới cái ngày tháng kinh khủng khi chính người mình yêu sát cánh bên người khác. Nghĩ tới cái ngày khủng hoảng suýt chút nữa thì cô đã đánh mất một bảo bối cho chúa trời ban tặng. Những năm tháng ấy...đã khiến cô ngày càng trưởng thành.

Giờ đây cho dù anh ta có ngốc đi chăng nữa cô cũng không thể tha thứ cho những gì anh ta đã tổn thương tâm hồn nhỏ bé của Như Nguyệt. Các bạn có biết được cái cảm giác phải trơ mắt nhìn người đàn ông mình yêu nhất, người đàn ông mà mình muốn gả cho nhất lại đi dùng ánh mắt sắc lạnh và tràn đầy sự căm phẫn ấy nhìn mình hay không ?

Những kí ức đáng bị lãng quên ấy tự nhiên lại ùa về trong đầu Như Nguyệt. Cô nhếch mép cười bi đát, ánh mắt cô vẫn dửng dưng như thế, ngước lên nhìn người đàn ông đang sợ sệt trước mặt mình y như những gì anh ta đã nhìn cô vào mười một năm trước, cô buông lời tàn nhẫn nhất, buông lời khiến anh sợ hãi nhất lúc này.

- Anh vốn dĩ...không đủ tư cách !