Đúng như lời thư kí Lâm đã thông báo với quản gia. Chiếc máy bay tư nhân của hắn vừa đáp xuống ở sân trước biệt thự, sau khi đám vệ sĩ nhanh chóng xếp thành hai hàng cú đầu chòa hắn. Hắn lúc này mới rời khỏi chiếc máy bay mà bước xuống, quả lớp kính cửa sổ của căn biệt thự từ phòng bếp cô nhìn thấy hắn rất rõ.Quả nhiên hắn lần về này không phải một mình mà là cùng một người phụ nữ, gương mặt người phụ nữ đấy trông rất xinh đẹp, đẹp đến nỗi hút hồn cô ngay từ cái nhìn đầu tiên, quả thật rất xinh, dáng người cũng rất chuẩn, không thừa không thiếu một tí mỡ nào. Một mỹ nữ tuyệt trần như thế sao hắn lại không thích, không yêu cho được.
Bất giác cô lại nhìn thân hình đang rửa rau của mình, không phải là tệ nhưng dáng cô có lẽ vẫn còn kém xa cô gái ấy một bậc, cách ăn mặc lúc này của cô, người ngoài nhìn vào còn tưởng cô là người giúp việc trong biệt thự nên. Do hôm nay hắn về đột xuất nên khu bếp thiếu người, quản gia bất đắt dĩ mới nhờ cô vào giúp họ một tay, kẻo trễ giờ lại bị hắn trách phạt. Nên cô đã miễn cưỡng mà đồng ý lời thỉnh cầu của quản gia. Vì khu bếp hay có nhiều dầu mỡ nên quản gia đã đưa cho cô bộ quần áo mặc của người làm bếp để thay, thành quả là bây giờ cô lại không khác gì một người ở trong biệt thự này.
Sau khi hắn và người phụ nữ dấy bước xuống, ba thân ảnh cao lớn kia cũng lần lượt từ 3 chiếc trực thăng phía sau bước ra. Cô đoán không sai, quả nhiên là Trần Dư Sinh đang bước xuống cùng một người phụ nữ, hình như cô ấy là vị hôn thê của anh, nghe Ry Trần bảo cô ấy tên Nhã Tịnh-tên đẹp người lại đẹp, Trần Dư Sinh quả nhiên là rất biết mắt nhìn người, còn hai người đàn ông còn lại hình như là Hoàng Khâu và Lưu Khiết, cô chỉ đoán chứ chưa bao giờ được gặp mặt hai người bọn họ.
Không biết là Trần Dư Sinh nói gì với bọn họ, mà ai nấy đều cười ngất, duy chỉ có gương mặt hắn từ đầu đến cuối là vẫn không cảm xúc. Ánh mắt sắc lạnh của hắn đột nhiên hướng về phía cửa sổ ngay chỗ cô, ánh mắt ấy làm cô hoàn hồn, vội vã cúi đầu xuống né ánh mắt của hắn, quả nhiên ánh mắt hắn vẫn đáng sợ như ngày nào.
Trời cũng đã tối, bữa ăn cũng đã đươc chuẩn bị sẵn sàng. Vì quản gia đang bận việc dưới hầm rượu kiểm tra nên đã nhờ cô ra ngoài phòng khách gọi bọn họ vào trong.
Vừa bước chân vào phòng khách, cô đã nhìn thấy cảnh không nên thấy, hắn đang ôm ấp, dùng ánh mắt dịu dàng, cưng chiều, sủng ái nhìn cô gái ấy. Lục lại kí ức trong suốt gần 2 năm nay, hắn chưa bao giờ dùng ánh mắt dịu dàng như thế đối với cô. Đúng như lời hắn nói, đồ hắn không cần thì dù trăm năm hay vạn năm hắn cũng sẽ không nhận-cô chính là món đồ đó…