Chương 8: Thiếu Lâm xuống núi, kiếm chỉ Nga My
Nhìn thấy Tống Thanh Thư hơi do dự, Không Văn đại sư ánh mắt sáng lên:
"thế nào Tống thiếu hiệp, chẳng lẽ ngươi không có chứng cớ gì chứng minh sao?
Chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng chỉ dựa vào đôi câu vài lời từ một phía của ngươi liền có thể muốn làm gì thì làm?".
Đám tăng nhân Thiếu Lâm nghe vậy cũng nổi giận bất bình:
"ngươi cho rằng Thiếu Lâm chúng ta dễ bắt nạt sao?".
"tiểu tử, dám vu oan giá họa làm tổn hại thanh danh Thiếu Lâm chúng ta, hôm nay ngươi c·hết chắc rồi".
Tống Thanh Thư liếc mắt nhìn Không Văn đại sư, nhìn thấy thần sắc bắt đầu lộ ra vui vẻ cùng đắc ý của đối phương hắn trong lòng liền không vui.
Hắn cảm giác như ánh mắt Không Văn đại sư lúc này đang tràn đầy vẻ khiêu khích hắn, muốn hắn cầm ra chứng cớ để nói chuyện, đương nhiên cũng là đang chờ hắn xấu mặt, sau đó mãnh liệt phản kích, đem Võ Đang đẩy tới phía đối lập của toàn bộ võ lâm.
Trương Tam Phong ánh mắt nhìn về phía Tống Thanh Thư cũng hơi nhíu lại, bắt đầu xuất hiện vẻ lo lắng.
Tống Thanh Thư lục soát cả người Thành Côn nhưng lông mày của hắn nhíu lại, bởi vì hắn không tìm thấy bất cứ thứ gì có lợi hắn lúc này.
Tống Thanh Thư hừ lạnh một tiếng nói ra:
"hắn có phải là Thành Côn hay không chỉ cần chúng ta tra khảo một chút là rõ ràng ngay.
Nhưng trước hết ta muốn hỏi một câu.
Các vị, gian tặc bán nước đáng chém chứ?".
Đám người ở phía dưới liền thống nhất gật đầu:
"người người có thể tru diệt".
Tống Thanh Thư mỉm cười:
"các vị, gian tặc Thành Côn sở dĩ muốn võ lâm chúng ta mâu thuẫn bất hòa chém g·iết lẫn nhau một phần là vì muốn chúng ta tổn hao thực lực, khiến cho quốc gia này trở nên yếu ớt, để cho vó ngựa của đại quân Nguyên có thể dễ dàng đạp bằng quốc gia này".
Đám người nghe vậy xôn xao:
"cái gì, tên gian tặc này vậy mà còn có âm mưu lớn như vậy?".
Tống Thanh Thư gật đầu:
"không sai, ta tin tưởng trong phòng của hắn có bằng chứng thư từ qua lại về hành vi bán nước của hắn.
Bởi vậy ta cảm thấy Không Văn đại sư vì chứng minh sự trong sạch của Thiếu Lâm hẳn là sẽ không từ chối việc tra xét phòng của Thành Côn a".
Thành Côn nghe đến đây sắc mặt kịch biến.
Hắn trốn ở Thiếu Lâm an nhàn đã rất nhiều năm, cũng xem đây như một cái ổ an toàn của mình.
Bởi vậy trong phòng của hắn thả rất nhiều bí mật của hắn, trong đó bao gồm những bằng chứng chứng minh việc hắn liên hợp với Nhữ Dương Vương của quân Nguyên.
Bằng chứng này một khi bị tìm ra, như vậy cho dù không chứng minh được hắn là Thành Côn như vậy hắn cũng không cách nào thoát khỏi c·ái c·hết.
Không Văn đại sư nghe vậy sắc mặt biến đổi, trong tâm lí cực kì chống cự việc này.
Ngươi nói muốn xét nhà chúng ta chúng ta liền phải đồng ý?
Cái này đương nhiên là không ai muốn.
Nhưng nếu từ chối như vậy chẳng phải là nói Thiếu Lâm đang muốn che chở Thành Côn sao?
Cho dù hiện tại chưa nói rõ đối phương có phải là Thành Côn hay không, nhưng có nghi ngờ bán nước, như vậy Thiếu Lâm cũng không thể thờ ơ a.
Không Văn đại sư thở dài nói:
"được, Thiếu Lâm chúng ta nhất định sẽ tra xét cẩn thận".
Tống Thanh Thư lắc đầu nói:
"Không Văn đại sư, ngài giống như nghĩ quá đơn giản.
Chúng ta muốn không phải là câu trả lời sau này của Thiếu Lâm, mà ngay bây giờ.
Có điều chúng ta bây giờ không quá tin tưởng tín dự của Thiếu Lâm bởi vậy các ngươi sẽ không ngại thất sư thúc của chúng ta đi theo các ngươi trở về Thiếu Lâm xét phòng a".
Không Văn đại sư nghe đến đây không nhịn được quát lên:
"Tống thiếu hiệp đừng quá phận".
Tống Thanh Thư cười lạnh:
"a, ta quá phận sao? Ta chỉ đang muốn tìm ra một tên giặc bán nước, giúp quốc gia càng thêm trong sạch mà thôi.
Chẳng lẽ Thiếu Lâm muốn bao che giặc bán nước?".
Đạo đức b·ắt c·óc, không phải chỉ các ngươi mới biết dùng chiêu này.
Không Văn đại sư nghe vậy nghẹn họng, hắn cảm giác cực kì uất ức.
Nếu như chỉ có một mình bọn hắn xét phòng, như vậy cho dù tìm ra bằng chứng bọn hắn muốn che giấu đi cũng không phải việc khó gì.
Nhưng nếu như có cả người đi theo giá·m s·át, như vậy toàn bộ bằng chứng chỉ có thể công khai cho toàn thể võ lâm nhân sĩ biết rõ.
Nếu như chuyện này là thật, như vậy danh vọng của Thiếu Lâm sẽ rơi xuống rất nhiều.
Hắn suy nghĩ nhất chuyển, lạnh giọng nói:
"nói đi nói lại các ngươi cũng không cầm ra được bằng chứng chứng minh sư đệ ta là Thành Côn đúng không?".
Tống Thanh Thư cười lạnh:
"có phải hay không để chúng ta điều tra một chút sẽ rõ ràng.
Chẳng lẽ các ngươi còn muốn mang người về tự mình điều tra?
Để các ngươi tra chính các ngươi?
Ha ha ha, Không Văn đại sư cảm giác tất cả chúng ta đều là đồ ngu sao?
Nếu như Võ Đang chúng ta điều tra người này không phải Thành Côn, như vậy ta sẽ tự mình quỳ lên núi Thiếu Lâm chịu tội.
Câu trả lời này đại sư hài lòng sao?".
Không Văn đại sư nghe đến đây không nhịn được liền trầm mặc, đối phương đều nói như thế bọn hắn còn có thể nói thế nào?
Tiếp tục bức bách chẳng phải là càng làm rõ bọn hắn muốn bao che Thành Côn hoặc giặc bán nước?
Có điều cứ như vậy nhận thua hắn không cam lòng.
Không Văn đại sư lại nói:
"nhưng hôm nay chúng ta đến đây chính là để hỏi Võ Đang xem các ngươi có giao ra Tạ Tốn hay không, hay là muốn bao che cho ác tặc này".
Tống Thanh Thư nghe vậy cười to:
"ha ha ha, Không Văn đại sư, ai cũng có thể hỏi câu này, chỉ có Thiếu Lâm các ngươi là không có tư cách, bởi vì các ngươi cũng là người hiềm nghi trong câu chuyện này.
Nếu như hắn thật sự là Thành Côn, còn là giặc bán nước, các ngươi lại lấy tư cách gì chất vấn chúng ta?
Chúng ta chỉ là biết tung tích Tạ Tốn ở đâu, cùng lắm thì nói ra là xong việc.
Mà các ngươi là người hiềm nghi bao che Thành Côn cùng giặc bán nước a.
Chúng ta hoàn toàn không ở cùng một cấp độ có đúng không?
Thiếu Lâm các ngươi một đống phá sự còn chưa giải quyết, còn muốn tra hỏi người khác?".
"cái này...".
Không Văn đại sư nghẹn họng, quả thật Tống Thanh Thư nói không sai.
Tống Thanh Thư lạnh nhạt nói:
"Thiếu Lâm các ngươi nếu muốn bảo toàn uy vọng của ngàn năm phật tháp bây giờ chỉ có một lựa chọn duy nhất chính là nhanh chóng xét phòng của Thành Côn, làm rõ việc này.
Không Văn đại sư, ngươi cảm thấy ta nói đúng không?".
Ánh mắt của tất cả mọi người đổ dồn về phía Không Văn đại sư.
Không Văn đại sư trầm mặc một hồi thật lâu, không tra? Ha ha, ngươi đây là muốn bao che giặc bán nước a.
Hắn chỉ có thể nói ra:
"a di đà phật, chúng ta nguyên ý phối hợp điều tra.
Có điều nếu như không tra ra chứng cứ gì, như vậy phía Võ Đang cũng phải nhanh chóng đưa ra chứng cớ, nếu không chuyện này chính là các ngươi chủ động vu oan giá họa Thiếu Lâm chúng ta".
Tống Thanh Thư cười lạnh gật đầu, hắn đối với Mạc Thanh Cốc nói ra:
"thất sư thúc, ngươi cùng bọn hắn đi tới Thiếu Lâm tra xét cẩn thận một phen.
Dọc đường cẩn thận đừng để bọn hắn có cơ hội lừa ngươi dẫn ngươi tới phòng không phải của Thành Côn.
Trong phòng hắn khả năng rất cao là có ngách tối, những vị trí như dưới giường, chân giường, sau bức tranh, trong tường, ... đều phải tra xét cẩn thận.
Đặc biệt đừng ăn đồ ăn của Thiếu Lâm chuẩn bị, cẩn thận có kẻ tiểu nhân hạ độc, gây hấn Võ Đang cùng Thiếu Lâm đấu võ.
Sự việc lần này chỉ có thể vất vả thất sư thúc ngươi rồi".
Thành Côn nghe vậy lộ ra vẻ kinh hãi, tiểu tử thật ác độc.
Tất cả đều nằm trong tính toán của ngươi sao?
Mệnh ta xong rồi.
Mạc Thanh Cốc nghe vậy lập tức gật đầu nói ra:
"yên tâm, vì Võ Đang chuyện này ta chắc chắn sẽ hết sức cẩn thận".
Tống Thanh Thư chỉ hướng xuống núi nói ra:
"Không Văn đại sư, mời".
Không Văn đại sư sắc mặt khó coi, hắn cũng lên tiếng:
"Mạc thất hiệp, mời".
Rất nhanh Mạc Thanh Cốc cùng người của phái Thiếu Lâm đều rời khỏi, trên sân chỉ còn lại bốn môn phái, áp lực của Võ Đang giảm mạnh.
Kế sách của Tống Thanh Thư tạm thời thành công bước đầu.
Hắn nhìn về phía Diệt Tuyệt sư thái cười nói:
"sư thái, lúc nãy ta đi ra vội vàng, hình như nghe sư thái nói dạy đồ không nghiêm chính là lỗi của sư?".
Diệt Tuyệt sư thái gật đầu:
"có sai sao?".