Chương 6: khẩu chiến quần hùng, tin tức kinh bạo
Trương Tam Phong sắc mặt lạnh lùng nhìn về phía dưới đài nói:
"Thúy Sơn vừa tìm lại được đứa con trai duy nhất bị tặc nhân b·ắt c·óc, tâm tình lúc này rất không ổn định, các vị hẳn là nên cho hắn một chút thời gian.
Chuyện này Võ Đang chúng ta nhất định sẽ cho các vị bằng hữu trong võ lâm một câu trả lời thích đáng".
Cho dù đệ tử Trương Thúy Sơn của hắn vừa gặp phải đại bi đại hỉ đám người của Ngũ đại phái vẫn liên tục bức bách khiến cho Trương Tam Phong rất nổi giận.
Cho dù hắn đã lớn tuổi, tâm tính trở nên bình thản lúc này cũng đã bắt đầu có chút khó mà nhịn nổi, bởi vậy thái độ trở nên càng thêm lạnh lùng.
Nói xong hắn nhìn về phía Tống Thanh Thư cười một cái hiền hòa nói ra:
"Thanh Thư, lần này ngươi làm tốt lắm, lập được một đại công".
Tống Thanh Thư thần sắc mỏi mệt được trì hoãn, hắn cố nặn ra nụ cười:
"thái gia gia, ngũ phái vây Võ Đang, sự tình hôm nay chỉ sợ không xong.
Bọn hắn sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ đâu.
Nếu người tin tưởng ta, vậy thì xin giao sự tình tiếp theo cho ta xử lí được không?".
Tống Viễn Kiều nghe vậy lập tức chen vào, giọng nói lộ ra vẻ không chắc chắn:
"Tống Thanh Thư, ngươi bình thường có bao nhiêu cân lượng cha còn không biết sao?
Sự tình hôm nay không nhỏ, ngươi đừng ở đây q·uấy r·ối".
Tống Thanh Thư thở dài, quả nhiên nguyên chủ mấy năm nay đều sống đến trên thân cẩu a, đến cha hắn cũng cảm giác hắn không làm nên trò trống gì.
Trương Tam Phong thì bình tĩnh hơn rất nhiều, trải qua sự kiện vừa rồi ánh mắt của hắn nhìn Tống Thanh Thư đã có biến đổi:
"Thanh Thư, ngươi có ý nghĩ gì sao? Ngươi muốn làm gì?".
Trương Tam Phong không lập tức phủ định mà trước tiên muốn nghe xem Tống Thanh Thư muốn làm gì.
Tống Thanh Thư cũng không trực tiếp trả lời mà quay đầu nhìn về đám võ lâm nhân sĩ ở phía dưới cao giọng lên tiếng:
"các vị, các ngươi muốn Võ Đang cho các ngươi một câu trả lời đúng không?
Được, tiếp theo mọi việc đều do Tống Thanh Thư ta xử lí, để ta cùng các ngươi nói a".
Tống Viễn Kiều nhìn thấy cảnh này giật mình một cái.
Con trai, sư phụ cũng chưa đồng ý cho ngươi làm loạn a, ngươi đừng tự mình chủ trương được không?
Ngươi biết sự tình hôm nay nghiêm trọng đến mức nào sao? Không phải là chơi nhà chòi, một câu nói sai, một hành động sai đều có thể dẫn Võ Đang đến tình cảnh vạn kiếp bất phục.
Ngươi một tên mao đầu tiểu tử, đừng làm loạn a.
Hắn đang định đứng ra ngăn cản Trương Tam Phong đột nhiên giơ tay ngăn cản, hắn lộ ra vẻ hứng thú quan sát bóng lưng của Tống Thanh Thư, trong mắt lộ ra nghiền ngẫm thần sắc.
Hắn lúc này liền muốn nhìn xem Tống Thanh Thư muốn làm gì, tài năng của hắn đến đâu.
Hắn dựa vào cái gì mà nghĩ bản thân có thể giúp Võ Đang vượt quan cửa ải khó mà dám đứng ra làm người phát ngôn trước mặt toàn thể võ lâm nhân sĩ.
Đây cũng là một cơ hội tốt để lịch luyện cho Tống Thanh Thư, dù sao tương lai Võ Đang cũng sẽ rơi vào tay những hậu bối trẻ tuổi này.
Nếu như lúc này phát hiện đối phương không đủ tài năng, phẩm hạnh không đoan chính như vậy liền có thể trực tiếp bỏ qua, tránh cho sau này Võ Đang lụn bại trong tay hắn.
Cho dù Tống Thanh Thư làm hỏng chuyện chỉ cần hắn còn ở đây, Võ Đang chắc chắn không thể ngã xuống được.
Hắn có đủ năng lực cho Tống Thanh Thư thử sai cùng giúp Tống Thanh Thư sửa sai.
Nhìn thấy Tống Thanh Thư sắc mặt cực kì khó coi, Không Văn đại sư lúc này lên tiếng:
"Tống thiếu hiệp, ngươi ổn chứ?
Ngươi thật sự mất hết võ công rồi sao?".
Nghe hắn hỏi vậy mọi người đều vểnh tai lên nghe, muốn từ trong miệng Tống Thanh Thư đạt được câu trả lời chính xác.
Dù sao hiện tại Tống Thanh Thư sắc mặt quá kém, bọn hắn cũng không cảm nhận được nội lực trên người đối phương, không khác gì đang đối mặt một người bình thường cả.
Tống Thanh Thư gật đầu nói ra:
"không sai, ta vừa trải qua một trận bạo bệnh, lúc tỉnh lại thì toàn bộ nội lực trong cơ thể biến mất, bây giờ đã trở thành một người bình thường.
Tiếp theo nói chuyện nếu có chỗ nào đắc tội kính mong chư vị bỏ qua, không nên động thủ với ta a".
Tống Thanh Thư trong lòng cũng có điểm không chắc chắn, bởi vì đám võ lâm nhân sĩ không thiếu người không có đầu óc, lát nữa bị hắn nói thẹn quá hóa giận đột nhiên ra tay với hắn chỉ sợ hắn không cách nào tránh kịp.
Dù sao hắn lúc này hai tay không đủ sức trói gà a.
Diệt Tuyệt sư thái lập tức lên tiếng:
"đương nhiên, chúng ta sao có thể đối với một phế nhân, a không đúng, một người bình thường như công tử động thủ được chứ".
Nàng lời này vừa ra không ít người đều lộ ra tiếng cười khẽ, hiển nhiên cũng cảm giác được trong lời nói của Diệt Tuyệt sư thái không có ý tốt gì.
Tống Thanh Thư híp mắt nhìn nàng nhẹ nhàng nói ra:
"đúng vậy, bởi vì nếu động vào ta các ngươi liền sẽ gặp rắc rối lớn.
Võ Đang lôi đình chi nộ, các ngươi không chịu nổi".
Lời này vừa ra sắc mặt Diệt Tuyệt sư thái cũng trở nên nghiêm túc.
Võ Đang có thể sánh vai Thiếu Lâm làm Bắc Đẩu trong võ lâm cũng không phải là dựa vào may mắn mà là dựa vào thực lực của bọn hắn.
Bọn hắn sở dĩ dám hợp sức vây công Võ Đang mà không sợ Trương Tam Phong đ·ánh đ·ập tàn nhẫn là bởi vì Võ Đang là danh môn đại phái không thể tùy tiện ra tay khi không nắm lý, Trương Tam Phong cũng lớn tuổi, hành động cần phải tỏ ra khí độ của Tông sư cao thủ, rất dễ nói chuyện.
Nhưng một khi bọn hắn không dễ nói chuyện mà trở nên hùng hổ dọa người, vậy thì ai cũng đừng nghĩ có quả ngon để ăn.
Nhìn đám giang hồ nhân sĩ bị chấn nh·iếp im thin thít, Tống Thanh Thư bắt đầu nói:
"hiện tại ta chính là người phát ngôn đại diện cho Võ Đang, các vị muốn một câu trả lời, vậy thì ta cho các vị một câu trả lời.
Đầu tiên chúng ta nói thảm án diệt môn của Long môn tiêu cục đi.
Lúc nãy Ngũ sư nương Ân Tố Tố của ta nói chuyện có chút không rõ ràng, bởi vậy các vị không hình dung hết được tính chất của sự việc a.
Năm đó nàng bỏ tiền thuê Long môn tiêu cục làm việc, các ngươi biết nàng bỏ bao nhiêu tiền sao?
Hai ngàn lượng vàng, ròng rã hai ngàn lượng".
Tống Thanh Thư lời này vừa ra ở phía dưới không ít người xôn xao.
Cái gì, Long môn tiêu cục áp tiêu một chuyến này vậy mà nhận tới tận 2000 lượng hoàng kim?
Mọi người đều biết tiền không dễ kiếm, hai ngàn lượng bạc đã là một số tiền lớn chứ đừng nói đến hai ngàn lượng hoàng kim.
Một chuyến tiêu này Long môn tiêu cục thật sự là kiếm bộn.
Tống Thanh Thư để cho mọi người phẩm vị một chút giá trị, sau đó tiếp tục nói:
"có thể một số người ở đây không rõ ràng, ta có thể nói cho các vị biết hai ngàn lượng hoàng kim tương đương với tiền lợi nhuận mười năm của bọn hắn.
Một chuyến tiêu này bọn hắn làm thành trực tiếp đóng cửa mười năm không làm gì chỉ ngồi ăn uống chờ c·hết cũng không vấn đề gì.
Có thể nói đây là một số tiền lớn với bọn hắn, bởi vậy bọn hắn liền đồng ý tiếp tiêu, cũng cùng Ngũ sư nương của ta đạt thành thỏa thuận.
Tiêu còn người còn, tiêu mất không phải người mất mà là trực tiếp diệt môn.
Người c·hết vì tài chim c·hết vì ăn, muốn lấy tiền của thiên hạ đâu dễ.
Ngũ sư nương của ta diệt môn bọn hắn quá đang sao?
Ta cảm thấy nàng chỉ đang thực hiện đúng giao kèo với Long môn tiêu cục a.
Không Văn đại sư, Long môn tiêu cục là tài sản của môn hạ trong Thiếu Lâm các ngươi mở.
Lúc bọn hắn kiếm đầy bồn đầy bát không biết hiếu kính các ngươi có nhiều không, nhưng bọn hắn vừa phải trả giá các ngươi liền đi đòi lại công đạo cho bọn hắn, thật sự đúng là tận tâm tận lực.
Không trách các ngươi có thể trở thành Bắc Đẩu võ lâm đâu".
Không Văn đại sư nghe vậy lập tức nhíu mày, tạm thời không biểu đạt ý kiến, chỉ tuyên niệm một câu phật hiệu:
"a di đà phật".
Tống Thanh Thư cười lạnh:
"các ngươi thường ngày tu luyện muốn nội tâm thanh tịnh không tham, sân, si nhưng ta thấy các ngươi càng tu càng nhập hồng trần.
Chỗ nào có ân oán chỗ đó đều có bóng dáng của các ngươi a".
Không Văn đại sư nghe vậy không nhịn được phản bác:
"chúng ta tuy tu hành đạo lý phật gia nhưng đồng thời cũng là người trong giang hồ, gặp chuyện bất bình tự nhiên rút đao tương trợ, giúp người khác đòi lại công đạo mà thôi".
"đòi lại công đạo hay bị người khác xem như mũi thương sử dụng để đối phó Võ Đang chúng ta?".
Lời này vừa ra không ít người kinh nghi lên tiếng:
"cái gì? Thiếu Lâm vậy mà bị người lợi dụng đối phó Võ Đang?".
"rốt cuộc chuyện này là thế nào?".
"ai to gan như vậy, dám lợi dụng cả Thiếu Lâm?".
Không Văn đại sư nghe vậy lông mày nhướng lên, giọng điệu lập tức cao lên không ít:
"Tống thiếu hiệp, lời này giải thích thế nào?
Kính xin nói rõ ra cho chúng ta hiểu rõ một phen, chuyện này không thể nói bừa".
Đám tăng nhân ở phía sau lưng của hắn cũng ồn ào lên:
"đúng vậy, nói rõ ràng ra, không phải ai cũng có thể nói xấu Thiếu Lâm chúng ta đâu".
"ai dám lợi dụng Thiếu Lâm chúng ta làm mũi thương, nói ra cho ta, ta nhất định đ·ánh c·hết hắn".
"không nói rõ ràng hôm nay ngươi không xong với chúng ta đâu".
Đám người ồn ào lên tiếng, không hề chú ý trong đám người lúc này có một tăng nhân tặc mi thử nhãn mặc kim tuyến cà sa đang liếc nhìn xung quanh, thần sắc có chút khó coi.
Diệt Tuyệt sư thái nhìn thấy cảnh này cũng miên man bất định, nàng giống như vừa nghe được tin tức kình bạo gì đó a.