Chương 13: Lấy người đổi đao, cạnh tranh công bằng
Nghe thấy Trương Tam Phong nói như vậy Tống Thanh Thư hai mắt lập tức sáng lên.
Trương Vô Kỵ chính là một trong số những nhân vật chính của thế giới này, hắn chính là khí vận chi tử.
Tuy kịch bản đã chạy lệch hướng từ khi Tống Thanh Thư cứu sống Trương Thúy Sơn cùng Ân Tố Tố, nhưng chỉ cần khí vận còn tại gia thân, hắn sẽ gặp nguy hóa an, nhân họa đắc phúc.
Bởi vậy trong tương lai nếu như Tống Thanh Thư gặp khó khăn trong việc mạnh lên, như vậy hắn có thể thử nghiệm đi bên cạnh Trương Vô Kỵ cọ một ít khí vận của đối phương.
Nói không chừng có thể từ đó l·ây n·hiễm chút vận khí, giúp hắn thoát khỏi cảnh vai phụ có hạ tràng thê thảm.
Chưa kể lần này xuống núi chữa bệnh Trương Vô Kỵ sẽ còn gặp được Chu Chỉ Nhược, đặt vững tình cảm cơ sở để mở ra một loạt cố sự sau này.
Chu Chỉ Nhược tuy xuất thân nghèo hèn nhưng lại được trời ban cho vẻ đẹp sắc sảo, quanh năm sống cạnh sông nước cho nên tương lai lớn lên thủy linh xinh đẹp a.
Cái kia khuôn mặt, Tống Thanh Thư chỉ nhớ lại thôi liền cảm giác trong lòng xuân tâm b·ạo đ·ộng.
Hắn cảm giác, lấy làn da trắng trẻo nõn nà của Chu Chỉ Nhược chỉ cầm bấm nhẹ một cái đều có thể chảy ra nước, chảy ra collagen đến a.
Không hổ là nữ chính của ỷ thiên.
A đúng, phải nói một câu hắn trước khi xuyên qua cũng là độc thân cẩu, chưa từng có bạn gái, bởi vậy đối với tình yêu cũng rất khát vọng.
Kiếp này xuyên qua, hắn sao có thể bỏ lỡ cơ hội cùng Chu Chỉ Nhược làm quen?
Đừng nói hắn NTR Trương Vô Kỵ, bây giờ cả hai cùng xuất phát ở nguyên một điểm.
Vưu vật thuộc về người có tài, đều xem nỗ lực của mỗi người, cạnh tranh công bằng.
Bởi vậy một chuyến này hắn nhất định phải xuống núi một phen.
Nghĩ tới đây Tống Thanh Thư liền đưa ra yêu cầu, Trương Tam Phong lúc đầu không đồng ý.
Ta mang Vô Kỵ đi chữa bệnh, ngươi không có việc gì ở trên núi luyện công, chạy loạn khắp nơi làm gì?
Chẳng lẽ vừa nghiêm chỉnh được mấy ngày lại bắt đầu tung bay rồi?
Đáng tiếc hắn sao có thể địch lại miệng lưỡi của Tống Thanh Thư, cuối cùng chỉ có thể đồng ý để Tống Thanh Thư đi theo xuống núi, lấy tên đẹp quan tâm đồng môn, đi mở rộng tầm mắt.
Lần này xuống núi vợ chồng Trương Thúy Sơn cũng định đi theo, bọn hắn cực kì quan tâm sức khỏe Trương Vô Kỵ.
Đáng tiếc Trương Tam Phong không đồng ý, bởi vì thân phận của bọn hắn ở trên giang hồ lúc này rất mẫn cảm, dễ chọc phiền toái, bởi vậy bọn hắn chỉ có thể ở lại Võ Đang chờ tin tức.
Hai người rảnh rỗi liền đi tới tra khảo Thành Côn, đáng tiếc Thành Côn giả ngu, liên tục kêu oan còn đe dọa Thiếu Lâm sẽ không tha cho Võ Đang, khiến cho hai người thúc thủ vô sách.
Sự kiện tạm thời đi đến ngõ cụt.
Đúng lúc này Mạc Thanh Cốc từ Thiếu Lâm trở về, đem theo tin tức tốt.
Cả một quá trình hắn cực kì cẩn thận, làm theo toàn bộ dặn dò của Tống Thanh Thư, bởi vậy rất dễ dàng liền đến đúng phòng của Thành Côn đồng thời tìm ra hốc tối ở sau kệ tủ.
Từ trong kệ tử hắn tìm ra được nhiều thư tín qua lại của Thành Côn cùng quân Nguyên.
Bây giờ Thành Côn cho dù chối từ thân phận hắn cũng ngồi chắc tội phản quốc, người người có thể tru diệt.
Thiếu Lâm biết được việc này cảm giác hết sức trầm trọng, bọn hắn bây giờ không ép nổi sự việc này, trừ khi đem Mạc Thanh Cốc g·iết c·hết tại đây.
Nhưng nếu làm như thế, thanh danh của bọn hắn cũng sẽ thối, đồng thời tông sư chi nộ sẽ như một cơn bão khổng lồ đổ ập xuống Thiếu Lâm.
Bởi vậy bọn hắn chỉ có thể để Mạc Thanh Cốc mang tin tức trở về, đồng thời tuyên bố với giang hồ loại bỏ Thành Côn ra khỏi chùa, hắn không còn quan hệ gì với chùa.
Năm đó chính là do hắn chủ động trốn vào trong chùa lợi dụng Thiếu Lâm, Thiếu Lâm đệ tử quá nhiều, không thể kiểm tra thân phận của mỗi một cái đệ tử, bởi vậy đây là ngoài ý muốn.
Nói chung Thiếu Lâm đem toàn bộ trách nhiệm đều phủi sạch, đóng vai người bị oan rất nhuần nhuyễn.
Đạt được tin tức này một cỗ mây đen lo lắng bao phủ Võ Đang liền tản đi, Võ Đang thất hiệp biết được tin tức này đều mở cờ trong bụng.
Trương Thúy Sơn đem bằng chứng ném đến trên mặt Thành Côn, Thành Côn lúc này sắc mặt xám trắng như tro.
Hắn biết cho dù bây giờ chối cũng vô dụng, chính miệng thừa nhận thân phận của mình, thái độ còn rất ngông nghênh, điên cuồng mắng chửi Tạ Tốn.
Thành Côn ánh mắt tràn đầy điên cuồng nhìn về phía Tống Thanh Thư đứng ngoài cửa đại lao:
"ta có một chuyện nghĩ mãi cũng không hiểu.
Nhưng năm này ta ngụy trang tốt như vậy, trốn kĩ như vậy, tại sao các ngươi còn có thể tìm ra ta.
Nhất là ngươi, Tống Thanh Thư.
Ngày hôm đó ngươi giống như sớm biết rõ ta là ai, một mực cắn chặt không thả.
Nếu như ngươi đã sớm biết, sao còn không tố cáo mà phải chờ đến lúc ta lên núi Võ Đang mới vạch trần?".
Tống Thanh Thư khinh thường hừ lạnh một tiếng:
"nghi vấn này cả đời ngươi cũng đừng mong hiểu rõ".
Nói xong liền mang các vị sư thúc rời đi.
Võ Đang thất hiệp đều muốn g·iết hắn, nhưng Tống Thanh Thư lại ngăn cản.
Mọi người nhìn cảnh này rất không hiểu.
Thành Côn tội ác tày trời, giữ hắn lại còn có ích gì?
Tống Thanh Thư cười nói:
"các vị sư thúc, Thành Côn tuy đã nhận tội, nhưng các ngươi quên việc của ngũ sư thúc sao?
Bọn hắn đã bàn giao cho giang hồ một câu trả lời hay chưa?".
Nghe đến đây sắc mặt mọi người biến đổi
Bọn hắn chỉ nhớ thân phận Thành Côn mà quên mất mối họa lớn vẫn còn treo cao trên đầu a.
Tống Thanh Thư tranh thủ tới nửa năm suýt chút nữa làm cho bọn hắn quên vấn đề này đây, cứ tưởng mọi việc đã xong xuôi hết rồi.
Tống Viễn Kiều lúc này lập tức hỏi:
"Thanh Thư, nhìn bộ dáng của ngươi hẳn là trong lòng đã có ý nghĩ rồi đúng không?
Mau nói ra cho các vị sư thúc cùng thái gia gia của ngươi nghe xem".
Tống Thanh Thư liếc mắt nhìn hắn, quả nhiên tiện nghi lão cha rất hiểu ta a.
Hắn nói:
"kế hoạch ta đã nghĩ kĩ, trước tiên ngũ sư thúc cùng ngũ sư nương phải bí mật mang Thành Côn đi tìm Tạ Tốn, dùng Tạ Tốn đổi Đồ long đao trong tay hắn.
Đồ Long Đao tuy là v·ũ k·hí yêu thích nhưng so với việc trả thù diệt môn, khả năng cao Tạ Tốn sẽ lựa chọn đồng ý trao đổi.
Nếu hắn không đồng ý, như vậy hai người các ngươi phải cố gắng thuyết phục hắn, nếu không tương lai các ngươi chỉ sợ là phải c·hết, ta cũng không còn kế sách gì cứu giúp các ngươi".
Nói đến đây Tống Thanh Thư sâu sắc nhìn Trương Thúy Sơn cùng Ân Tố Tố một chút, cả hai người đều trầm mặc.
"sau đó, kế hoạch của chúng ta chính là như vậy..."
Tống Thanh Thư đem suy nghĩ của mình nói một lần để đám trưởng bối bình luận tỉ lệ thành công trong này.
Mọi người nghe xong đều nhíu mày suy nghĩ thật lâu, cuối cùng đều chỉ có thể cười khổ một tiếng:
Du Liên Châu:
"Thanh Thư thật sự trưởng thành a".
Trương Tùng Khê:
"kế sách này ta cho dù nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được".
Ân Lê Đình:
"ta cảm giác tỉ lệ thành công của nó thật sự rất cao".
Mọi người lúc này đều đưa ánh mắt nhìn về phía Trương Tam Phong.
Trương Tam Phong gật đầu lên tiếng:
"đã mọi người đều cảm thấy có thể, vậy thì cứ làm như vậy đi".
Trương Thúy Sơn lúc này lập tức quỳ xuống:
"sư phụ, ngài cả một đời quang minh lỗi lạc, không ngờ đến lúc này lại bị đệ tử liên lụy.
Ta thật sự không biết nên làm thế nào để tạ lỗi với người".
Trương Tam Phong đem hắn nâng lên thở dài:
"được rồi, một chút danh tiếng không quan trọng mà thôi, ta đã sớm nhìn thoáng".
Trương Thúy Sơn nghe vậy thần sắc không vui nổi, trong lòng cảm thấy mình nợ sư phụ quá nhiều.
Ngày hôm nay tất cả rắc rối Võ Đang gặp phải đều là do hắn mang về a.
Mọi người hao tâm tổn trí cũng chỉ vì để cho hắn không trở thành người bất nghĩa, thủ vững lời thề kết nghĩa với Tạ Tốn mà thôi.
Cái này liền cho Tống Thanh Thư một bài học đắt giá.
Xông pha giang hồ, không thể tùy tiện thề thốt lung tung, cũng không thể tùy tiện kết bái lung tung.
Nếu không rất có thể sẽ phải dùng tính mạng của mình trả giá.
Mọi việc đâu vào đấy, Trương Thúy Sơn cùng Ân Tố Tố dưới sự hộ tống của đồng môn bắt đầu bước lên hành trình trở về Băng Hỏa đảo.
Lần này bọn hắn chuẩn bị rất đầy đủ, từ thức ăn nước uống, bạc, thuyền, không thiếu một cái gì.
Còn Trương Tam Phong cùng Trương Vô Kỵ, Tống Thanh Thư cũng có việc của riêng mình, bọn hắn cần đến Thiếu Lâm.
Cứ như vậy Trương Tam Phong liền đem 2 người đưa xuống núi, Tống Thanh Thư lần đầu tiên trong đời chính thức xông pha giang hồ.