Chương 11: trưởng bối chất vấn
Võ Đang, đại điện.
Trương Tam Phong sau khi nhận được tin báo của Trương Thúy Sơn liền vội vàng trở lại cứu chữa cho Trương Vô Kỵ, nhưng cho dù hắn nội lực hơn người cũng không cách nào hoàn toàn chữa khỏi cho đối phương.
Võ Đang thất hiệp cùng Trương Tam Phong đồng loạt ra tay mới có thể đem thương thế của Trương Vô Kỵ áp chế, nhưng đây cũng không phải kế sách dài lâu, bởi vậy bọn hắn lúc này cần thảo luận để đưa ra một kế hoạch thích hợp ứng phó với những biến đổi gần đây của Võ Đang.
Lúc này ở trong đại điện, Trương Thúy Sơn cùng Ân Tố Tố đồng thời đứng trước mặt của Tống Thanh Thư đồng thời khom lưng cảm tạ:
"Thanh Thư, đa tạ ngươi.
Nếu như không phải ngươi chúng ta lúc này chỉ sợ đều đ·ã c·hết, không có cơ hội gặp mặt Vô Kỵ".
Tống Thanh Thư vội vàng nâng hai người lên, cười nói:
"chúng ta đều là người một nhà, ngũ sư thúc không cần khách khí như vậy.
Vô Kỵ bây giờ rất cần người ở bên chăm sóc, tương lai hắn còn cần ngươi dạy bảo làm người, bởi vậy ngươi không thể nghĩ quẩn.
Hơn nữa ta cũng đã có kế sách ứng phó với việc này, chỉ cần các ngươi phối hợp với ta, Võ Đang chúng ta nhất định có thể độ qua cửa ai khó này một cách dễ dàng".
Trương Thúy Sơn nghe vậy nhíu mày khổ sở nói:
"ta không thể phản bội lại Tạ đại ca, phản bội lời thề lúc kết bái của chúng ta.
Chúng ta vốn không nên trở về, nếu chúng ta không trở về cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy, không khiến sư môn phải khó xử.."
Ân Tố Tố nghe vậy thần sắc cũng lộ ra vẻ buồn bã lo lắng.
Tống Thanh Thư lập tức cắt ngang hắn:
"ngũ sư thúc ta đương nhiên hiểu ý nguyện của ngươi, cũng hiểu khó xử của ngươi, cùng khó xử của phái Võ Đang chúng ta.
Cái này là một chút sóng gió mà thôi, cứ để cha ta cùng các vị sư thúc khác lo liệu.
Thời gian gần đây ngươi cùng ngũ sư nương cứ toàn tâm toàn ý chăm sóc Vô Kỵ là đủ rồi, đừng nghĩ gì khác".
Trương Tam Phong cũng gật đầu, hắn nói:
"Thúy Sơn, các ngươi vừa rồi hỏi Vô Kỵ chưa? Hắn thời gian gần đây rốt cuộc gặp phải chuyện gì?".
Trương Thúy Sơn đem những gì Trương Vô Kỵ gặp phải kể lại một lần, nhưng Trương Vô Kỵ tuổi nhỏ vô tri, cung cấp tin tức cực kì hữu hạn, tổng kết lại chính là hoàn toàn không có tin tức gì.
Trương Tam Phong nghe vậy thở dài nói:
"được rồi, ngươi cùng vợ ngươi tạm thời lui xuống chăm sóc Vô Kỵ đi, không được suy nghĩ lung tung nữa, nếu không đừng gọi ta là sư phụ".
Trương Thúy Sơn nghe vậy trong lòng cảm động, hắn biết Trương Tam Phong đang lo lắng hắn lại t·ự s·át nên mới nói vậy.
Hai người vừa đi ra, không khí trong căn phòng lập tức trở nên trầm lặng, tràn đầy kiềm chế.
Tống Thanh Thư vừa lập đại công, giúp Võ Đang giải nguy, đáng lẽ ra lúc này hắn cần phải được các trưởng bối ngợi khen mới đúng.
Nhưng thứ hắn đối mặt chính là ánh mắt nghiền ngẫm của các vị trưởng bối.
Trương Tam Phong lúc này bình thản chậm rãi lên tiếng:
"Thanh Thư, lúc nãy ngươi nói ra không ít tin tức kinh người a.
Những tin tức kia ngươi từ đâu mà có được?".
Tống Thanh Thư đã sớm dự liệu được nguồn gốc tin tức sẽ bị tra hỏi, chỉ không nghĩ đến các trưởng bối sẽ nhanh chóng hỏi như vậy.
Hắn còn nghĩ đám người sẽ khen ngợi hắn một hồi, sau đó mới tỉnh táo lại hỏi han hắn đây.
Hiển nhiên trong giới võ lâm không phải ai cũng là đồ ngốc, nhất là Trương Tam Phong cùng Võ Đang thất hiệp những người thành danh đã lâu trên giang hồ, bọn hắn rất tỉnh táo đây.
Tống Thanh Thư lúc này lấy ra một tờ giấy trong ngực, đây chính là thứ hắn chuẩn bị từ lúc nãy để đối phó với trường hợp này.
Hắn đưa lên cho Trương Tam Phong sau đó nói ra:
"thái gia gia, lúc ta tỉnh lại liền phát hiện ra thứ này bị một cái phi châm ghim cách đó không xa.
Ta mở ra xem liền cảm giác hết sức ngạc nhiên, sau đó hỏi các vị sư đệ trong môn phái mới biết Võ Đang chúng ta đang bị ngũ phái vây công.
Lúc đó ta liền vội vàng xông ra, những gì xảy ra tiếp theo thì các ngươi đều đã thấy được rồi, ta cũng không nói nhiều".
Trương Tam Phong nghe vậy liền đón lấy tờ giấy mở ra xem, lông mày của hắn nhíu lại thật sâu, sau đó đem tờ giấy chuyển cho Tống Viễn Kiều.
Tống Viễn Kiều nhìn tờ giấy b·ị đ·âm thủng nhiều lỗ cũng hiểu là do cái phi châm đâm thủng, đem đọc một lượt lại chuyển cho các vị sư đệ khác.
Trương Tam Phong không vội lên tiếng, hắn đem nội dung bên trong tờ giấy cẩn thận suy nghĩ một hồi, sau đó mới chậm rãi hỏi:
"ngươi lúc đó nghĩ thế nào?".
Tống Thanh Thư lên tiếng:
"ta đầu tiên là nghi ngờ, bởi vì tờ giấy kia xuất hiện quá đúng lúc, vừa vặn lúc ta tỉnh lại không lâu, bởi vậy không bị người chăm sóc cho ta phát hiện.
Cái này liền nói rõ đối phương biết ta lúc nào tỉnh lại, hoặc là đối phương làm tỉnh lại ta, là trước đó thái gia gia cũng không làm được.
Sau đó là tin tức bên trong quả thật rất đáng nghiền ngẫm.
Sao hắn lại biết được nhiều tin tức bí mật như vậy?
Sao hắn lại không công bố ra mà muốn thông qua ta?
Hắn có thiện ý hay ác ý với Võ Đang chúng ta? Tại sao lại muốn giúp chúng ta?
Hắn là ai? Tiềm phục trong Võ Đang chúng ta có mục đích gì?
Trên giang hồ còn có người lợi hại ngang hoặc thậm chí hơn thái gia gia sao?
Ta lúc đó trong đầu có rất nhiều câu hỏi, nhưng tình thế cấp bách, chỉ có thể làm đến đâu hay đến đó.
May mắn ta xông ra vừa vặn mới có thể ngăn cản được hành động t·ự s·át của ngũ sư thúc.
Trương Tam Phong nghe vậy lông mày hơi nhướng lên, sau đó đầu gật gù, ánh mắt lộ ra vẻ thưởng thức nhìn Tống Thanh Thư.
Tống Thanh Thư ốm nặng một trận, sau khi tỉnh lại đầu óc giống như là thông khiếu, có thể từ nhiều góc độ suy nghĩ vấn đề, thật sự đáng mừng.
Đáng tiếc chính là việc hắn mất đi võ công a.
Xem như được cái này mất cái kia đi.
"ngươi rõ ràng có nghi ngờ nội dung trong thư, tại sao còn làm càn như vậy?".
Tống Thanh Thư cười nói:
"không làm không được a thái gia gia.
Lúc đó ngũ sư thúc của ta đều nhanh c·hết rồi, ta nếu còn không đánh liều thử tin tưởng một phen như vậy chỉ sợ chúng ta lúc này còn đang cùng người ta cãi cọ đây.
Nếu như tin tức là thật, như vậy ta liền có thể dựa vào nó phá địch.
Nếu như là giả, vậy cũng không sao".
Trương Tam Phong nhướng mày:
"không sao? Ngươi chắc chắn?".
Tống Thanh Thư gật đầu:
"chỉ cần lão nhân gia ngài tại Võ Đang chúng ta tiên thiên liền đứng ở thế bất bại.
Ta nếu như tin lời xàm ngôn, ở trước mặt anh hùng võ lâm nói vớ vẩn như vậy hạ tràng không cần nói cũng biết, cực kì thê thảm.
Lúc đó ta chỉ cần cúi đầu nhận tội, đem toàn bộ tội lỗi ôm về phía mình, lấy c·ái c·hết tạ tội, như vậy chúng ta liền trở lại vạch xuất phát, tiếp tục cùng bọn hắn cãi cọ.
Ta lúc đó đúng là đánh cược, nhưng ta cược thắng, bởi vậy ta thành công phá địch".
Tống Viễn Kiều nghe vậy kinh hãi:
"Thanh Thư, ngươi điên rồi sao?
Chuyện sinh tử mà ngươi xem như trò đùa trẻ con vậy?".
Tống Thanh Thư nhún vai:
"cha, ngươi cũng không biết ta lúc tỉnh lại đột nhiên mất hết võ công có cảm ngộ mới.
Ta lúc đó đột nhiên cảm thấy c·hết cũng không đáng sợ như ta tưởng tượng như vậy.
Hơn nữa ngũ sư thúc m·ất t·ích nhiều năm, bây giờ mang một nhà 3 người trở về nhận tổ quy tông, ta là phế nhân, nếu có thể đánh cược đem gia đình ngũ sư thúc cứu giúp một đợt ta vẫn là nguyện ý thử một phen".
Tống Viễn Kiều càng nghe càng run rẩy:
"sinh tử không phải trò đùa, ngươi sao có thể nói nhẹ nhàng như vậy?
Ngươi..."
"được rồi, Viễn Kiều, đừng nói nữa".
Trương Tam Phong đột nhiên cắt ngang lời của đối phương, ánh mắt thâm thúy của hắn nhìn về phía Tống Thanh Thư cười hòa ái nói ra:
"Thanh Thư, sinh tử coi nhẹ, thật sự là có khí phách của anh hùng hảo hán.
Có điều ý nghĩ của ngươi có chút nguy hiểm, cần chỉnh đốn lại một phen.
Còn nữa, ngươi là mất hết võ công, có thể tu luyện lại, không phải là phế nhân, không cần ưu sầu như vậy".
"thái gia gia dạy phải".
Mấy vị sư thúc khác cũng nhao nhao lên tiếng, Du Liên Châu:
"đúng vậy Thanh Thư, Võ Đang chúng ta nhất định sẽ dốc tài nguyên tương trợ ngươi tu luyện trở lại".
Trương Tùng Khê: "đúng, muốn học cái gì cứ tìm sư thúc".
Ân Lê Đình: "ha ha ha, Thanh Thư, ta xem ngươi lớn lên từ nhỏ tới giờ, chưa bao giờ thấy ngươi thuận mắt như vậy, ha ha ha".