Vợ Có Thuật Của Vợ

Vợ Có Thuật Của Vợ - Chương 6: Đàn ông luôn muốn chinh phục thế giới, còn phụ nữ lại luôn muốn chinh phục đàn ông




Phạm Dung, chính là người phụ nữ đi đôi giày Jason Wu và bị mắc kẹt ở cửa thang máy.



Nghe nói chuyện về cô ta cũng rất ly kỳ, tất nhiên, những phụ nữ như cô ta thì khó mà không ly kỳ được. Thông thường, sự “ly kỳ” của phụ nữ đều có liên quan đến đàn ông. Bởi đằng sau người phụ nữ thành công, đều có những vết thương lòng tồn tại, Phạm Dung lại chính là một người phụ nữ thành công.



Tôi hỏi Lê Bằng, có phải Phạm Dung vẫn còn độc thân.



Anh nói: “Nghe nói vậy”.



Tôi hỏi: “Nghe ai nói?”.



Anh đáp: “Không ai nói cả, tay cô ấy không đeo nhẫn”.



Phụ nữ không đeo nhẫn đồng nghĩa với độc thân?



Tôi nhìn vào chiếc nhẫn đang đeo trên tay mình, đó là một chiếc nhẫn ruby, tôi nói: “Em cũng phải tháo nó ra”.



Tôi tháo chiếc nhẫn ra, lẩm bẩm: “Em nhớ có người từng nói, những người đàn ông không có trách nhiệm luôn tháo nhẫn trước khi ra khỏi nhà, hoặc sẽ dứt khoát không đeo”.



Lê Bằng ném cái nhìn sắc lẹm về phía tôi: “Ai nói?”.



Tôi không nói gì, cầm cuốn Điều khiển đàn ông lên đọc một cách ngấu nghiến.



Lê Bằng nhìn cuốn sách trên tay tôi, vừa định mở lời thì điện thoại vang lên, là mẹ anh gọi đến.



Tôi vứt cuốn sách sang một bên, ghé sát vào vai Lê Bằng, ngang nhiên “nghe lén” họ nói chuyện với nhau. Lê Bằng vừa cầm điện thoại, vừa dùng chân đá cuốn sách rơi xuống dưới bàn uống trà, lập tức cổ anh bị tôi bóp chặt lắc lắc ba cái.



Ở đầu dây bên kia mẹ anh bắn như liên thanh, toàn những lời vô nghĩa, đại khái là mẹ anh muốn ôm cháu đích tôn, tốt nhất là cháu ruột của mình.



Lê Bằng nói với mẹ rằng, anh vừa tìm cho tôi một công việc, nên việc bà muốn có cháu để ôm phải tạm hoãn lại.



Mẹ anh rất không vui, bà mắng Lê Bằng không hiểu chuyện.



Đọi anh tắt máy, tôi nói: “Mẹ anh thật tích cực”. Vừa dứt lời, tôi ngừng lại một chút rồi đổi giọng: “Mẹ chúng ta thật tích cực”.



Lê Bằng nói: “Hay là chúng ta không dùng mấy cái đó nữa”.



Tôi hỏi, không dùng cái gì cơ?



Anh nói: “Thì mấy cái biện pháp an toàn ấy”.



Tôi nói: “Mua nhiều như thế, không dùng sẽ quá hạn. Cứ dùng đi, dùng rồi cũng không đoạn tử tuyệt tôn được đâu, đợi đến khi chúng ta sẵn sàng rồi tính tiếp”.



Anh không nói gì, nhưng tôi nhận thấy rõ, anh rất không thích bốn chữ: “Đoạn tử tuyệt tôn”.



Lê Bằng của tôi ơi, trong thế giới của hai người thứ đáng sợ hơn cảm giác không an toàn chính là không có bao cao su.



Trước khi ngủ, tôi luồn chân vào chăn của Lê Bằng, đá anh một cái, anh quay mặt lại, hờ hững nói: “Hôm nay anh không có hứng, em đừng quấy rầy anh”.



“Ai quấy rầy anh cơ chứ.”



“Vậy em bảo chân của em an phận một chút.”



“Nó làm gì mà không an phận!”



“Nó đã thò hẳn vào đây, vậy mà vẫn còn được gọi là an phận à?”



Tôi không nói câu nào, anh thật hay e thẹn, đã lấy nhau rồi mà vẫn còn ngượng ngùng với tôi.



Lê Bằng thấy tôi nổi giận, đưa tay nắm lấy tay tôi, an ủi: “Được rồi, được rồi em an phận nhất, còn anh thì không. Xin hỏi bà xã đại nhân an phận thủ thường, em gọi ông xã em là vì chuyện gì ạ?”.



Tôi hất tay Lê Bằng ra, nói: “Đừng có lôi kéo, nịnh nọt em, em đang có chuyện muốn nói”.



Anh nhìn tôi, chớp chớp mắt.



“Có phải đàn ông các anh đều thích có con trai?”



Anh nói không nhất định.



“Vậy tại sao mẹ nói muốn ôm cháu đích tôn? Nhỡ sau này em sinh con gái thì sao?”



“Vậy thì sinh một trai một gái.”



“Nếu em liên tục sinh ba đứa nhưng đều là con gái thì sao?”



Lê Bằng không nói gì, trầm ngâm suy nghĩ.



“Nếu sau này không sinh được con trai, em cứ phải sinh mãi à? Hay là anh định học theo bố em, đi tìm người đàn bà khác để kiếm con trai? Anh suy nghĩ kỹ đi, đợi anh giải quyết xong vấn đề tâm lý, thuyết phục được mẹ anh, rồi hãy dỗ dành em sinh con trai.”



Nói xong, tôi rút chân lại, xoay người quay lưng về phía anh, đột nhiên phát hiện, muốn giải quyết chuyện khó người khác đẩy tới, cần phải đưa ra nhiều vấn đề khác khó hơn để ngăn cản đối phương.



Một ngày trước khi đến công ty mới nhận việc, tôi tranh thủ về nhà mẹ đẻ một chuyến, vốn định sẽ cùng bà thảo luận chuyện sinh con, nhưng không ngờ vừa vào cửa, đã gặp cảnh bố mẹ đang mặt đỏ tía tai cãi nhau, hình như họ đang tranh cãi ai là người bị hại trong cuộc hôn nhân này, bố tôi còn vô tình tiết lộ rằng, kẻ thứ ba kia đã bị xảy thai, đó là một đứa bé trai.



Vừa nhìn thấy tôi bước vào, ông liền chỉ trích mẹ tôi, không những che giấu chuyện tôi lấy Lê Bằng mà còn nói với khách khứa rằng ông đã chết.



Mẹ tôi nói: “Trong lòng hai mẹ con tôi, ông đã chết từ lâu rồi”.



Bố tôi giận dữ, nói: “Chính vì cái tính khí này của bà, mà chúng ta không thể chung sống được!”.



Nghe xong câu này, tôi biết mình đã bị lôi vào cuộc chiến.



Nhưng sự tham gia của tôi bị họ hiệp lực đánh bại, bởi đề tài của họ lại chuyển hướng đến đứa trẻ đã mất của kẻ thứ ba.



Mẹ tôi nói, đáng đời, hồ ly tinh, kẻ thứ ba nên có quả báo như vậy.



Bố tôi nói, mẹ không có lòng thương người.



Mẹ cãi lại, thương hồ ly là ngốc nghếch.



Bố tôi càng cáu.



Cuộc thảo luận của họ đến hồi thất bại, vì thế tiến hành giải quyết bằng vũ lực. Mẹ đánh vào gáy bố, bố đẩy mẹ một cái, không ai chịu thua kém ai.



Tôi nghĩ, tôi phải can ngăn.



Nhưng họ cũng đâu có kém cạnh, đúng lúc tôi xông lên, họ lập tức báo đáp sự tham gia lần nữa của tôi.



Một trong hai người họ đẩy tôi một cái, đúng lúc mắt cá chân tôi bị trẹo, người còn lại cũng tranh thủ tát tôi một cái, đúng vào má bên phải.



Tất nhiên, đây đều là ngộ thương và tôi chỉ là tấm lá chắn.



Cho dù là lá chắn tôi cũng có quyền được tức giận.



Tôi đưa tay che mặt, thể hiện tức giận như không gì ngăn nổi nói: “Bố mẹ cãi nhau đủ chưa! Con mới là người bị hại trong cuộc hôn nhân của hai người!”.



Tôi chỉ vào mũi bố, ép ông lùi đến mấy bước, nói: “Ông là bố tôi, nhưng đi ngủ với người đàn bà chỉ hơn có tôi hai tuổi, ông thấy ông có vẻ vang không, ông thấy ông có xứng đáng không! Đứa trẻ không còn, lẽ nào là do tôi và mẹ tôi gây ra!”.



Tôi lại quay lại nhìn mẹ, nói: “Ông ấy đã hết thuốc chữa rồi, hai người ly hôn đi! Con xin mẹ đừng giày vò mình, cũng đừng giày vò con nữa!”.



Cuối cùng, tôi nhìn họ với ánh mắt như muốn xé tan họ ra, suýt nữa thì lác, mãi cho đến khi họ bắt đầu tỏ vẻ áy náy tôi mới mở cửa bỏ đi.



Sau khi lao ra khỏi nhà, tôi lại gặp Trâu Chi Minh.



Trâu Chi Minh nhìn gương mặt đang sưng lên của tôi, gợi ý tôi nên chườm đá.



Tôi muốn đến nhà anh ta xin ít đá để chườm.



Trâu Chi Minh từ chối, còn dùng ánh mắt nghi hoặc dò xét tôi.



Tôi thở dài một tiếng, x tan ý định tham quan nhà anh ta nhân tiện xin vài cuốn sách.



Sau đó, tôi hỏi thăm anh ta và “chàng vịt” anh ta đang bao.



Anh ta nói, hai người sống với nhau rất hòa hợp.



Tôi rất kinh ngạc, bởi tôi không thể chấp nhận sự thật hai người đàn ông sống hòa hợp với nhau, giống như không thể tưởng tượng được cảnh mẹ tôi và người đàn bà đó sẽ bắt tay nhau hòa giải vậy.



Tôi hỏi Trâu Chi Minh về tác phẩm vĩ đại có một không hai đã viết đến đâu rồi.



Trâu Chi Minh lại thở dài nói đã bị bóp chết từ trong trứng nước.



Tôi hỏi tại sao.



Anh ta trả lời: “Nhà xuất bản không đồng ý với đề tài đó, vì sợ lại cổ súy những phong trào lệch lạc”.



Tôi cảm thấy Trâu Chi Minh và “chàng vịt” của anh ta chắc chắn rất buồn.



Anh ta còn nói: “Rất nhiều tác phẩm vĩ đại như vậy đều bị giết chết ngay từ trong trứng nước”.



Tiếp đó, Trâu Chi Minh hỏi tại sao mặt tôi lại bị sưng.



“À, bị bố tôi đánh.”



Trâu Chi Minh lại hỏi tôi tại sao lại bị bố đánh.



Ngữ điệu và cách dùng từ của anh ta, khiến tôi thấy mình giống như một đứa trẻ phạm lỗi, việc tiếp nhận sự “giáo dục” của phụ huynh là chuyện đương nhiên. Tôi nghĩ, phần lớn suy nghĩ đầu tiên của mọi người sẽ là như vậy chăng?



Tôi kể lại cho anh ta nghe tường tận mọi việc, còn không quên gửi gắm cả sắc thái biểu cảm của bản thân vào đó, cũng nhắc đi nhắc lại rằng người bị đánh lẽ ra là mẹ tôi, còn tôi bị ngộ thương, là vật hy sinh trong cuộc hôn nhân của hai người họ, cũng như trở thành một trong những cái cớ để họ ly thân.



Trâu Chi Minh gợi ý tôi nên tìm một chuyên gia tư vấn tình cảm đến hàn gắn những rạn nứt trong gia đình.



Tôi hỏi, Trung Quốc có cái nghề này sao?



Trâu Chi Minh nói có, rồi đưa một tấm danh thiếp cho tôi, trên đó viết: “Hòa Mục – Chuyên gia tư vấn tình cảm”.



Tôi nhìn anh ta, nói: “Nhà văn Hòa, anh lắm tài thật đấy, sao anh lại nghĩ đến nghề này?”.



Anh ta nói, là nhà xuất bản giới thiệu.



Tôi nói: “Nhà xuất bản bây giờ còn đảm nhận cả việc định hướng nghề nghiệp cho nhà văn sao? Thật không hổ là một đơn vị hành chính sự nghiệp!”.



Trâu Chi Minh không nói gì, tôi lại hỏi: “Anh đã tư vấn được mấy gia đình rồi?”.



Anh ta xòe năm ngón tay ra.



Tôi lập tức đặt tay vào bàn tay anh ta, nắm thật chặt, nói: “Tốt quá, quyết định vậy đi nhé, đợi tôi hẹn bố mẹ xong sẽ liên lạc lại với anh!”.



Tôi cũng không quên nhờ Trâu Chi Minh tư vấn về những vấn đề giữa vợ chồng và con cái: “Nếu người vợ không muốn sinh con ngay bây giờ, nhưng mẹ chồng lại muốn, chồng cũng muốn, người vợ phải làm gì mới có thể tránh được tranh cãi?”.



“Gặp gỡ nhau thì dễ, sống được với nhau mới khó, nếu giữa vợ chồng tồn tại quá nhiều vấn đề, sinh thêm đứa con chỉ làm cho vấn đề trầm trọng hơn. Vợ chồng nên khơi thông vấn đề, làm tấm gương tốt trước, rồi mới lên kế hoạch làm thế nào để giáo dục tốt đời sau. Nếu không, con cái không những không thể làm cầu nối giữa hai vợ chồng, mà còn là liều thuốc kích thích thúc đẩy họ nhanh chóng chia tay.”



Tôi cảm thấy anh ta nói gì cũng có lý.



Sau khi về nhà tôi nhắc lại nguyên văn câu đó cho Lê Bằng nghe, anh nhìn tôi với ánh mắt thâm trầm, cái nhìn giống như pháp y đang giải phẫu tử thi.



“Ai đã dạy em điều đó?”



“Em tự nghĩ ra.”



“Chắc chắn có người đã dạy em.”



“Anh đang sỉ nhục trí tuệ em à?”



Anh không nói gì, dùng ánh mắt cho tôi đáp án.



Tôi phát hiện ra rằng, sau khi kết hôn, ánh mắt của Lê Bằng dần thay thế cho nhiều câu nói của anh, hơn nữa trong mắt anh chỉ số thông minh của tôi đang ngày một trượt dốc.



Hôm sau, tôi là người dậy trước, chuẩn bị xong bữa sáng mới làm vệ sinh cá nhân, nhưng Lê Bằng đã chiếm mất toilet, anh vào trong đó cả nửa tiếng liền.



Tôi gõ cửa hỏi: “Anh không sao chứ?”.



Anh nói: “Anh bị đau bụng”.



Tôi hỏi: “Không phải anh bị trĩ đấy chứ!”.



Người ta vẫn có câu, mười người đàn ông có đến chín người mắc trĩ, câu nói này quả có lý.



Lê Bằng không trả lời, hình như không định biện hộ cho mình.



Ba phút nữa lại trôi qua, anh mở cửa, đầu tóc bóng lộn suýt làm tôi chói mắt.



Từ khi kết hôn đến nay, tôi vẫn giữ thói quen ngủ nướng như trước, ngoại trừ hôm nay, thế nên tôi không biết rằng sáng nào Lê Bằng cũng “thân thiết” với nhà vệ sinh như vậy.



Lê Bằng nhìn tôi từ trên cao, khiến tôi nhận ra rằng, những lúc không đi giày cao gót, rất không có cảm giác an toàn.



Tôi đi vào nhà tắm, nhìn nước đọng trên bồn rửa mặt, trong lòng bực tức, sau đó nhìn vào gương, bị hình ảnh của mình làm cho sợ hãi. Tôi dùng khăn mặt của Lê Bằng lau sạch hơi nước trên gương, nhìn rõ bản thân mình, phát hiện ra mình bắt đầu trở nên tiều tụy. Vì thế tôi quyết định trang điểm đậm hơn thường ngày một chút.



Đến khi tôi chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, ngồi vào bàn ăn sáng, tôi lại phát hiện món mà tôi yêu thích nhất là trứng xào lạp xường, chỉ còn lại lạp xường, tôi lừ mắt với Lê Bằng ngồi phía đối diện cùng nửa quả trứng gà đang trên miệng anh.



“Đến nửa quả trứng anh cũng không phần em được à!”



“Lạp xường ngấy quá.”




“Vậy thì phiền anh từ nay về sau tự làm lấy bữa sáng, còn nữa, không được chiếm dụng nhà vệ sinh quá hai mươi phút.”



“Mỗi lần em vào cũng đến nửa tiếng, nên anh chỉ còn cách vào trước thôi.”



Buổi sáng đầu tiên đi làm, đã xảy ra nhiều chuyện xung đột đến vậy, tôi bắt đầu thấy nhớ những ngày ở nhà ăn bám.



Trước khi ra khỏi nhà, tôi thay một đôi giày cao gót, kiêu hãnh đi về phía Lê Bằng đang đứng chờ để khóa cửa, rút ngắn nhất khoảng cách có thể giữa hai chúng tôi. Một tay tôi ôm lấy cổ Lê Bằng, một tay nắm lấy cà vạt của anh, tôi nheo mắt, ngắm nhìn bóng mình trong đôi mắt đen láy đầy mê hoặc của anh.



Tôi nói: “Lê Bằng à, trông anh thế này, em lại nhớ đến ngày trước, khi anh còn là cấp trên của em. Lúc đó, em rất ghét anh, ghét anh ngày nào cũng hăm hở vào công ty, rồi gọi em vào phòng, chỉ để giáo huấn em một trận”.



Anh tuyên bố một cách kiêu ngạo: “Bắt đầu từ hôm nay, anh lại là cấp trên của em đấy”.



Tôi cau mày, định đứng thẳng người, nhưng bị anh ôm lại, tôi đành tự trấn tĩnh nói: “Anh đừng nói với em rằng, ngoài việc nhiếc móc người khác, anh không biết làm gì khác”.



Anh nói: “Trong phòng làm việc, em hy vọng anh sẽ làm gì?”.



Tôi bị anh bịt miệng bằng một nụ hôn, rồi nói: “Chuyện của vợ chồng về nhà giải quyết, đến công ty, chúng ta phải giữ gìn sự trong sáng cho nhau”.



Giấy chứng nhận kết hôn cũng đã có rồi mà vẫn còn muốn trong sáng? Ra khỏi nhà, xuống dưới lầu, tôi như vẫn chưa tỉnh lại từ câu nói của Lê Bằng, tôi cảm thấy như mình đang bị đả kích.



Ra khỏi khu chung cư, tôi buông tay anh, nói: “Chúng ta đừng đi cùng nhau, nó thế nào ấy”.



Lê Bằng hơi ngạc nhiên, nói: “Nhưng em có biết đường không?”.



Tôi gật đầu, rất kiên quyết.



Anh lại muốn vươn người hôn tôi, nhưng bị tôi né tránh, nên đành quay người, vẫy một chiếc taxi để tôi đi trước.



Ngồi trên xe, trong lòng tôi ngổn ngang, bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã nhận công việc này.



Tôi nghĩ, tôi phải tìm cơ hội để thoát thân.



Vốn dĩ tôi muốn tìm một cơ hội để thoát thân, cơ hội gì cũng được, lấy giao thông không thuận lợi làm cái cớ đưa đơn thôi việc, hoặc tùy tiện nói một câu như: “Việc này không thích hợp với tôi” cho qua mọi chuyện, chỉ cần đạt được mục đích mà thôi. Nhưng không ngờ, cơ hội đó là bị một tập tài liệu và một sự “bất ngờ” giấu trong nó làm phá sản, trong nháy mắt tôi trở thành một bà vợ ghen tuông, đối mặt với chiếc đèn đỏ đầu tiên sáng lên trong hôn nhân, ngây ngốc không biết làm thế nào, có trời mới biết, sau chuyện này còn bao nhiêu ngọn đèn nữa làm chói mắt tôi.



Chuyện là thế này…



Lê Bằng giới thiệu tôi với các đồng nghiệp tại tổ thị trường A, tôi tươi cười chào hỏi từng người một, và đều nói với họ rằng: “Xin hãy chỉ bảo”, mãi đến khi quai hàm của tôi cứng đơ lại.



Tôi đem hết vẻ giả tạo có trong đời ra dùng hết, đang định tìm một ai đó để trút bầu tâm sự, nhưng không ngờ tranh thủ lúc rỗi rãi, Lê Bằng lại nói với tôi rằng: “Thể hiện khá lắm”.



Tôi cau mày, nhìn theo bóng dáng anh, đột nhiên tán đồng với một câu nói của Miumiu: “Đàn ông đều là kẻ hai mặt”.



Giờ nghỉ trưa, tôi đã chuẩn bị xong lý do xin nghỉ trong đầu, gõ cửa phòng Lê Bằng.



Lúc đó, Lê Bằng đang bận việc, tôi đứng trước bàn, bĩu môi, chờ thời cơ.



Lê Bằng chỉ vào đống tài liệu trước mặt tôi nói: “Đây là tài liệu tổ B vừa chuyển tới, em cầm xem trước đi”.



Tôi ngạc nhiên, bất động.



Anh ngẩng đầu nhìn tôi, hỏi: “Còn việc gì sao?”.



Tôi rất muốn nói với anh rằng, có, em có thể hôn anh không?



Nhưng tôi không nói gì, vờ cười cầm đống tài liệu đi ra ngoài.



Khi tôi chưa kịp về đến chỗ ngồi, một bông hồng tươi thắm, trên cánh hoa còn đọng vài giọt nước đã rơi xuống chân.



Nó rơi ra từ đống tài liệu tôi đang ôm trong lòng.



Vì hương thơm và màu sắc, vì vẻ đẹp và sự cao quý của nó, còn vì cả những thông điệp mà nó truyền tải đã khiến tôi vui vẻ suốt cả ngày, tất cả nụ cười giả dối đều biến thành tự nhiên.



Lê Bằng thật tinh tế.



Tôi về nhà trước, Lê Bằng là sếp, nên tôi cho rằng anh đương nhiên phải làm thêm giờ.



Vào nhà, tôi ném con cá mới mua từ chợ về xuống đất, nhào về phía điện thoại cố định, gọi cho Miumiu, nhưng tôi chưa kịp khoe với cô ấy niềm vui của mình, Miumiu đã nói trước: “Tớ và cái gã mở quán KTV chia tay nhau rồi, cả đời này tớ không muốn đi hát karaoke nữa!”.



Tôi ngạc nhiên, nói: “Vậy là từ nay về sau, chúng ta không còn được hát miễn phí nữa rồi”.



Miumiu hét lên: “Tớ là bạn của cậu, cậu phải đồng cảm với tớ chứ, đừng chỉ nghĩ đến việc mất đi lợi ích, cậu phải nghĩ đến cảm xúc của tớ chứ!”.



Nhưng Miumiu à, theo bản năng, phản ứng đầu tiên của con người bao giờ cũng gắn liền với những lợi ích liên quan đến bản thân, đó mới là nhân tính, tuy nhiên chúng ta lại thường xuyên sống trái với nhân tính, chúng ta cho rằng càng đi ngược lại với nhân tính thì sẽ càng phù hợp với nhân tính.



Tôi vội vàng xin lỗi, đang định an ủi Miumiu, nhưng một lần nữa lại bị cô ấy cướp lời: “Thôi đi, cậu đừng an ủi tớ, tớ không cần an ủi, không cần cậu cũng phải căm thù cái gã đó, tớ chỉ cần cậu nghe tớ cằn nhằn vài câu, còn nữa, hãy chúc mừng tớ!”.



“Ồ, vậy thì chúc mừng cậu đã đá được anh ta, không còn phải nghe những lời thuyết giáo, chỉ bảo cách làm ăn cũng như dạy dỗ của anh ta nữa.”



“Không, chúc mừng tớ vì đã tìm được người thay thế.”



Trong lúc tôi kinh ngạc vì cuộc sống tình cảm của Miumiu luôn đạt hiệu suất cao, thì Miumiu cũng luôn miệng kể về chuyện tình của mình với kẻ thay thế kia, giống như trước kia cô ấy từng ca ngợi anh chàng chủ quán KTV với tôi vậy, rằng cô ấy đã phát hiện ra mọi ưu điểm nổi bật của anh chàng này, đồng thời cũng ép buộc tôi làm quen với nó, để tôi phải tiếp nhận.



Lúc này tôi không tiện thức tỉnh Miumiu: “Cậu đang khen ngợi anh ta vì cậu thích anh ta, cậu cũng đã từng đánh giá cao về gã trước đây như vậy”.



Miumiu tự chỉnh đốn lại mình, nói rằng, cô ấy thấy trước kia mình như bị mù, giờ mới sáng mắt.



Tôi chỉ lặng lẽ lắng nghe, lặng lẽ phản đối triết lý tình yêu của cô ấy.



Sau đó tôi hỏi Miumiu, họ đã quen nhau thế nào?



Cô ấy nói cho tôi một đáp án không ngờ tới: “Tự anh ấy tìm đến, lúc đó tớ còn đang mặc đồ ngủ, đầu tóc rối bù, anh ấy đưa cơm hộp tới, một tay tớ cầm đồ ăn anh ấy đưa đến, một tay moi tiền”.



Đúng lúc đó, con mèo béo nhà Miumiu tranh thủ cơ hội chạy vọt ra ngoài từ khe hở giữa hai người, thoáng cái nó đã chạy được xuống dưới nhà, Miumiu kêu toáng lên, vứt cả đồ ăn cùng tiền, vừa đuổi theo vừa hét thật to: “Mau giúp tôi bắt nó lại”.



Kẻ thay thế kia người cao, chân dài, một loáng đã vượt qua con mèo béo dã tâm không nhỏ, chặn đường tẩu thoát của nó, nhưng cả hai đều không dám tiến lên, chỉ đứng nhìn nhau.



Miumiu tranh thủ cơ hội đó, tóm con mèo từ phía sau, kẹp vào nách, con mèo nặng đến năm kilôgam nhưng trong mắt cô ấy nó nhẹ như không.



Cô ấy giống như một nữ thổ phỉ, xông lên lầu, quẳng con mèo xuống đất mắng: “Chạy đi, chạy đi! Xem mày chạy đi đâu nào! Trốn ra ngoài cho mày chết đói, để cho lũ mèo hoang ngoài kia bắt nạt mày!”.



Sau đó, cô ấy bình tĩnh quay người lại, nhặt tiền lên, đưa cho kẻ thay thế và nói: “Cảm ơn anh”.



Lần thứ năm kẻ thay thế mang đồ ăn đến cho cô ấy, Miumiu đã mời anh vào nhà, đề tài nói chuyện của họ đã từ “bao nhiêu tiền” được mở rộng thành “anh có bạn gái chưa”.



Tôi kinh ngạc với sự bạo dạn của Miumiu, ngầm khẳng định đây là di chứng hậu thất tình.



Miumiu nói: “Anh ấy nói rằng, anh ấy sẽ không làm việc đưa đồ ăn cả đời, chẳng mấy nữa anh ấy sẽ nhận công việc mới do bạn bè giới thiệu, làm nhân viên chuyển phát nhanh”.



Tôi đang định nói đôi lời, cô ấy lại nói: “Cậu đừng cho rằng nhân viên chuyển phát nhanh và đưa đồ ăn thì có gì khác nhau, bây giờ muốn làm nghề chuyển phát nhanh đều phải có người quen giới thiệu mới được, một tháng kiếm được hơn một vạn chẳng có gì là lạ, đó đều là những điều cơ bản nhất. Số tiền ấy còn nhiều hơn số tiền tớ kiếm được, nếu không phải vì không đủ thể lực, tớ cũng muốn chuyển sang nghề này”.




Tôi nhẩm tính trên đầu ngón tay xem một vạn một tháng thì mua được bao nhiêu con cá, nhưng đếm không xuể.



Miumiu lại nói: “Anh ấy là một thanh niên có chí tiến thủ, không hút thuốc lá, không rượu bia, càng không giống cái kẻ trước kia ngày đêm hát hò và thường xuyên lấy việc “anh phải trông cửa hàng, anh phải lo tiếp khách” làm cớ. Điều quan trọng nhất là, lần đầu tiên anh ấy nhìn thấy tớ, là lúc tớ xấu xí nhất trong ngày, nhưng anh ấy không hề chê bai, còn nói rằng anh ấy đưa đồ ăn lâu như vậy nhưng tớ là cô gái đặc biệt nhất mà anh ấy từng gặp”.



Miumiu trả lời tất cả những câu mà tôi muốn hỏi, không thể phủ nhận rằng chúng tôi đích thị là tri kỷ của nhau.



Một người đàn ông có thể gặp tiếng sét ái tình với người phụ nữ tóc tai bù xù, thì tại sao phụ nữ lại không thể thuyết phục mình rằng đó là tình yêu đích thực, là một tình yêu thực thụ được lấy nền tảng từ bản chất tâm hồn!



Trước khi câu chuyện của chúng tôi kết thúc, đầu dây bên kia vọng đến tiếng của một người đàn ông, nghe giọng nói của anh ta có vẻ trẻ hơn Miumiu, anh ta nói: “Em yêu, anh về rồi đây



Họ đang sống thử? Tôi vẫn chưa kịp hỏi, Miumiu đã vội chào tạm biệt, tôi chỉ còn nghe thấy tiếng tút tút từ ống nghe, cùng lúc đón nhận ánh mắt của người vừa từ cửa bước vào.



“Bà xã, anh về rồi đây.”



Tiếp đó, anh giẫm phải con cá trên sàn ngay gần cửa, sửng sốt.



Tôi đứng dậy, lôi bông hồng từ trong túi ra, bẻ gãy cuống, tiến về phía Lê Bằng, đồng thời lấy nụ hồng chớm nở cài lên tai, rồi nói với anh: “Mừng anh đã về nhà”.



Sau đó, chúng tôi hôn nhau.



Tôi cũng đã quên luôn suy nghĩ lúc sáng là phải tìm cơ hội để thoát thân.



Trong lúc làm bữa tối, Lê Bằng không nhắc lại chuyện “cá rơi xuống đất”, anh chỉ lặng lẽ hấp cá, tôi lặng lẽ núp phía sau anh, ôm chặt eo anh từ phía sau, kiễng chân, thì thầm bên tai anh.



“Ông xã, em thật không phải, anh đã đi làm vất vả cả ngày, giờ lại phải đích thân xuống bếp.”



Anh lau tay, nói: “Biết sao được, ai bảo em làm cá không ngon, nên chỉ còn cách anh làm, em ăn”.



Tôi ngập ngừng, rồi nói: “Đúng là miệng chó thì không thể mọc ngà voi, em thương anh nên mới nói vậy”.



Anh quay người lại, ôm lấy tôi, hỏi: “Em khai mau, hoa ai tặng thế?”.



Tôi sững sờ, hỏi lại: “Gì cơ!”.



Anh nói: “Em không giống một cô gái sẽ mua hoa tặng chính mình, em không nhàm chán đến vậy. Ai tặng em thế?”.



Trước tiên, Lê Bằng phán đoán về tính cách của tôi, rồi lại dùng một câu hỏi để lật đổ nhận định của tôi, giọng điệu của anh giống như tôi sau khi vụng trộm còn giương oai diễu võ trước mặt anh vậy.



Tôi lập tức hỏi lại: “Không phải anh tặng sao?”.



Anh lắc đầu, cũng hết sức ngạc nhiên.



Tôi nói: “Nó rơi ra từ tập tài liệu lúc trưa anh đưa cho em”.



Anh lại ngạc nhiên, không nói gì.



Tôi buông đôi tay đang ôm eo Lê Bằng, nhẹ nhàng quay đầu, đi ra khỏi bếp, đi đến nửa đường, lại bị Lê Bằng kéo lại, anh nâng cằm tôi lên, bắt tôi nhìn thẳng vào anh.



Vẻ mặt chúng tôi đều hết sức nghi hoặc và mơ hồ, nhưng tôi bị sốc hơn.



Anh hỏi: “Em nói hoa rơi ra từ tập tài liệu?”



Tôi gật đầu, hỏi: “Anh có biết là ai đã để vào không?”.



Ngụ ý trong câu hỏi của tôi là, anh có biết ai đang yêu thầm anh không?



Lê Bằng lắc đầu.



Tôi tin anh cũng không biết.



Nhưng bắt đầu từ lúc đó, ý định tìm cơ hội thoát thân bị tôi đập vỡ hoàn toàn.



Khi biết lãnh thổ bị kẻ địch nhòm ngó đồng thời có ý định xâm phạm, có người phụ nữ nào có thể bình tĩnh, lại còn nghĩ đến việc thoát thân? Tôi phải gia nhập cuộc chiến, tôi phải làm rõ nội tình, tôi phải tìm ra người phụ nữ đó, bảo vệ lãnh thổ của mình.



Tôi vặt nát bông hồng vứt vào bồn cầu xối nước, mùi hương, màu sắc, vẻ đẹp, sự cao quý cũng như ngôn ngữ biểu đạt của nó đầy rẫy sự châm chọc.



Bữa tối tôi chẳng ăn được mấy, ngồi chống cằm ngắm Lê Bằng cẩn thận gỡ từng chiếc xương cá, anh liên tục ngẩng gầu nhìn tôi, bón miếng cá lẽ ra để mình ăn cho tôi.



“Anh nên đeo nhẫn cưới đi làm rồi đấy?”



“Em quên rồi à? Chúng ta có đặt nhẫn cho anh đâu.”



“Đúng vậy, em hối hận vì đã tiết kiệm khoản tiền này, hay là làm bổ sung cho anh?”



“Không cần đâu, không cần thiết phải lãng phí khoản tiền này.”



“Nhưng chỉ có một chiếc nhẫn, giống như chỉ có một mình em kết hôn vậy, hay là làm cho anh một cái nhẫn trơn?”



“Cũng không cần, đàn ông không quen đeo những thứ đó.”



Tôi cau mày nói: “Thì bởi vì các cô gái trong công ty không biết anh đã kết hôn, nên họ mới nhòm ngó anh như vậy”. Dù vậy những người đàn ông đeo nhẫn cưới vẫn có khả năng bị nhòm ngó.



Lê Bằng không nói gì, tiếp tục gỡ xương cá.



Tôi phát hiện, anh gỡ xương cá mà như đang gỡ gai nhọn trong từng câu nói của tôi.



Tôi lại đang vô cớ gây sự sao?



Trước khi ngủ, tôi trốn vào nhà vệ sinh, lại gọi điện cho Miumiu, hy vọng cô ấy có thể gỡ rối giúp tôi.



Miumiu nói: “Đừng đeo, nhất định đừng đeo, đeo vào rồi sẽ không biết con hồ ly tinh kia là ai!”.



“Vấn đề là, không đeo tớ cũng không biết người đó là ai!”



“Không, cậu chính là ẩn số trong cuộc, cậu đã bỏ qua điểm mấu chốt của vấn đề. Nếu đeo nhẫn vào, đồng nghĩa với việc đuổi hồ ly tinh về nơi ẩn nấp, cậu càng khó bắt được cô ta hơn. Chẳng lẽ cậu nghĩ rằng đàn ông đeo nhẫn cưới sẽ ngăn chặn phụ nữ theo đuổi? Có rất nhiều phụ nữ không phải vì thấy đàn ông đã kết hôn mà dừng lại, ngược lại họ càng biết trân trọng sức hấp dẫn của đàn ông có vợ, thậm chí chỉ chọn những đối tượng này để ra tay, bởi vì không cần chịu trách nhiệm, hoặc có thể thỏa mãn cảm giác đạt được thành tựu của bản thân.”



Tôi cảm thấy, những lời Miumiu nói ngày càng có logic của Hòa Mục, rất triết lý. Nếu cô ấy sẵn lòng, cô ấy có thể nhanh chóng trở thành người nối nghiệp của Trâu Chi Minh.



Miumiu lại nói: “Ngược lại, nếu hai người giữ nguyên tình trạng như hiện nay, con hồ ly tinh đó sớm muộn gì cũng để lộ đuôi. Lúc đó mới là thời cơ tốt để cậu dùng danh nghĩa chính thất đánh đuổi giặc Tác-ta, cậu có thể thắng một cách vẻ vang!”.



Tôi gật đầu lia lịa, nói với Miumiu, cậu đúng là người bạn tốt nhất của tớ.



Miumiu nói: “Quan trọng nhất là, chồng cậu là một người đàn ông, một người đàn ông thì không quen đeo nhẫn cưới, sao cậu cứ bắt ép anh ấy phải làm theo, vậy sẽ càng khiến cho quan hệ giữa hai người trở nên không vui vẻ”.



Tôi hoàn toàn đồng ý với tất cả các luận điểm của Miumiu, sau đó đưa ra tổng kết: Điểm khác nhau lớn nhất giữa đàn ông và đàn bà chính là đàn bà có thể vì hôn nhân của mình mà gắn lên người chiếc tem: “Hàng đã bán”, còn đàn ông lại nhờ đó để nâng cao giá trị bản thân, nước lên thuyền lên, đợi được giá rồi tính. Thế này là thế nào cơ chứ!



Bông hồng đó khiến tôi ý thức rằng, tặng hoa không chỉ là quyền lợi riêng của đàn ông, mà phụ nữ chủ động tặng hoa càng thêm phần hấp dẫn.



Tôi thay mặt Lê Bằng đánh giá lại xem những lời nói cử chỉ của anh ấy có quá lẳng lơ hay không mà lại trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy. Tôi nghĩ rất lâu, nhưng không đưa ra được kết luận. Tôi lại nghĩ đến một câu nói của Miumiu, cô ấy nói, phụ nữ chỉ muốn giúp đàn ông đạt được mục đích, còn đàn ông chỉ muốn đạt được thế giới của mình.




Miumiu nói rất đúng, phụ nữ muốn giúp đàn ông đạt được mục đích là bởi vì phụ nữ luôn nghĩ cho đàn ông, còn đàn ông chỉ muốn đạt được thế giới của mình là bởi họ chỉ biết nghĩ cho mình.



Sáng hôm sau, tôi hỏi lại Lê Bằng câu hỏi đó: “Anh định không đeo nhẫn thật à?”.



Lê Bằng gắp miếng trứng đã đưa đến sát miệng vào bát tôi nói: “Sau này anh sẽ không tranh ăn trứng với em nữa, em cũng đừng hỏi câu đó nữa”.



Tôi cau mày gẩy miếng trứng trong bát, bất giác tự hỏi, giọng điệu vừa rồi của tôi có giống một đứa trẻ nhõng nhẽo đòi đồ ăn vặt không mà lại khiến anh nghĩ rằng tôi mượn cớ để đòi ăn?



Tôi ăn hết trứng, uống hết sữa, đứng dậy, bỏ bát đũa vào chậu rửa trong bếp, nhưng “choang” một tiếng chiếc bát vỡ tan.



Lê Bằng nghe tiếng bát vỡ liền đi vào, anh cau mày hết nhìn đống mảnh vỡ lại nhìn về phía tôi, nói: “Em có bị thương không?”.



Tôi lắc đầu, lại nghe anh nói: “Có gì không vui, em cứ nói thẳng, đừng trút giận vào bát đũa”.



Tôi nhặt một mảnh vỡ lên, nhìn cái kẻ áp đặt suy nghĩ của mình cho tôi một cách ngỡ ngàng, nói: “Anh cho rằng em giận anh nên mới biến nó thành vật hy sinh vô cớ?”.



Lê Bằng giằng lấy mảnh vỡ trên tay tôi, rồi lặng lẽ dọn dẹp bồn rửa bát, sau đó anh đi ra khỏi bếp mà không nhìn tôi lấy một lần.



Thế này càng giống như tôi đang giận dỗi vô cớ.



Tôi nghe thấy tiếng đóng cửa, ngọn lửa bực tức trong lòng lập tức bùng lên, tôi vung tay, gạt hết bát đũa đang để trên bục rửa xuống đất, sau một trận “loảng xoảng”, chúng thực sự trở thành vật hy sinh cho cơn thịnh nộ của tôi.



Tôi nhẹ nhõm hít một hơi thật sâu, rồi lại thở ra, đưa mắt nhìn sang tủ bát, với ý định xấu.



Nhưng đúng lúc này, bên ngoài vọng vào tiếng mở rồi đóng cửa, một lúc sau, Lê Bằng xuất hiện trước cửa nhà bếp.



Anh nhìn sàn bếp, lại nhìn sang tôi, nét mặt nghiêm trọng hơn lúc trước.



Anh hỏi: “Chúng trêu tức em à?”.



Là anh chọc tức tôi! Tôi thầm nói với anh.



Sau đó đá vào đống mảnh vỡ dưới chân, nói: “Lần này em tức giận thật sự, coi như chúng xui xẻo. Em sẽ tự thu dọn”.



Tôi ngồi xuống, lặng lẽ nhặt mảnh vỡ. Lê Bằng cũng ngồi xuống, nhắc nhở tôi: “Cẩn thận kẻo đứt tay”, nhưng lại không cẩn thận làm đứt tay mình, tôi kêu lên, tay trái tôi tóm chặt tay trái của anh thổi, tay phải không cẩn thận cũng bị một mảnh vỡ cứa đứt.



Anh tay trái, tôi tay phải, chúng tôi đều bị thương.



Tôi bóc miếng urgo, băng cho Lê Bằng miếng có hình Doraemon, còn băng cho mình miếng có hình Hello Kitty, hai miếng urgo như hai chiếc nhẫn cưới, lần lượt lồng vào tay trái của anh và tay phải của tôi.



Tôi đã giở trò tiểu nhân, tôi thừa nhận điều đó.



Tuy nhiên, Lê Bằng cũng không tỏ ra bất mãn về điều này.



Nhìn miếng urgo hình Doraemon trên tay trái anh, tôi mong ước Doraemon sẽ ở bên cạnh tôi, để tôi muốn gì được nấy, tốt nhất là đem đến cho tôi một chiếc nhẫn cưới của đàn ông.



Ra khỏi nhà, tôi vẫy tay với Lê Bằng, rồi leo lên taxi, trong đầu đang tính toán một tháng hai mươi ngày đi làm sẽ tốn bao nhiêu tiền taxi.



Miumiu gọi đến rất không đúng lúc, cắt đứt mạch suy nghĩ của tôi, cô ấy sụt sịt khóc trước khi cất lời, không cho tôi cơ hội lên tiếng.



Toàn bộ câu chuyện được kể trong năm phút, tôi cơ bản nắm rõ tình hình, Miumiu và kẻ thay thế kia đã chia tay nhau.



Tôi không hỏi Miumiu tại sao chia tay nhanh vậy, nhưng với công lực của Miumiu, thì việc một giây trước cô ấy còn rất yêu bạn nhưng một giây sau đã giác ngộ ra rằng bạn không đáng để cô ấy yêu là hoàn toàn có thể xảy ra.



Tôi hỏi: “Cậu có cần tớ xin nghỉ một ngày đi mua sắm cùng cậu không?”.



Con gái thất tình luôn có ba cách để bù đắp đó là ăn uống, mua sắm và yêu lại lần nữa.



Ăn uống thì tốn tiền, hậu quả là lại càng tốn hầu bao để có thể gầy như cũ.



Mua sắm cũng tốn tiền, nhưng ít nhất có thể lưu lại vật chất làm kỷ niệm, cùng với đống hóa đơn, thẻ tín dụng.



Yêu lần nữa thì cần dựa vào vận may, mà cũng không phải tất cả các cô gái đều có thể tùy lúc tùy nơi nhặt được kẻ thay thế ngay trước cửa nhà mình.



Miumiu nói: “Không cần đâu, tớ đang ở sân bay, đang chuẩn bị đi Tây An”.



Tôi ngạc nhiên hỏi: “Cậu định bỏ tớ mà đi à!”.



Miumiu nói: “Cậu đừng nghĩ nhiều thế, tớ chỉ muốn đi du lịch một mình và Tây An là suy nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu tớ”.



Lúc cô ấy yêu một anh chàng mới cũng vậy, anh ta sẽ trở thành thứ suy nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu cô ấy. Người có thể sống theo đúng mong muốn của mình, nếu không phải là kiểu quá bướng bỉnh thì cũng là con cưng của trời.



Giống như mọi lần, Miumiu chỉ thông báo nơi mình sẽ tới, rồi tắt máy, đến cơ hội hít thở của tôi cô ấy cũng tước đi. Tôi ngồi trong taxi, cố gắng kiềm chế nỗi kích động trong lòng, tôi muốn đến sân bay bởi ở đó có máy bay, máy bay có thể đưa tôi bay cao, một mình bay cao.



Tôi luôn nói với Miumiu rằng, mục đích kiếm tiền của tôi là để có thể đi du lịch một mình, thứ quan trọng nhất để thực hiện một chuyến du lịch là tiền, muốn có tiền thì cần phải tích lũy, muốn tích lũy được thì cần phải có công việc. Tiếc rằng tiền của tôi thường cống nạp cho các cửa hiệu trong thành phố này, vì vậy việc đi du lịch một mình luôn bị gác lại phía sau.



Sự quyết đoán của Miumiu khiến tôi rất ngưỡng mộ, đố kị và ghen ghét, cô ấy nói đi là đi, còn đi tận Tây An, đến thành phố có tượng binh mã, thực hiện ước mơ trước tôi một bước, cô ấy thật đáng ghét.



Tôi lại nghĩ đến Lê Bằng và lời hứa của anh. Trước khi kết hôn anh đề nghị “đi du lịch kết hôn”, kết quả dưới sự liên kết phá đám của mẹ tôi và bố mẹ anh, chúng tôi đã diễn một màn xiếc khỉ cho tất cả mọi người xem trong hôn lễ. Đêm động phòng, Lê Bằng vẫn nói với tôi, sẽ bù đắp cho “chúng tôi” bằng một chuyến du lịch. Cái “sẽ” đó có đến năm mươi phần trăm cơ hội không được thực hiện.



Còn hiện tại, tôi và Lê Bằng đang ngồi trên hai chiếc taxi khác nhau, để đến cùng một công ty.



Con người hễ lo lắng tâm trạng sẽ không tốt, sẽ trút giận vào người khác một cách vô cớ. Loại người như vậy rất nhiều và tôi rất vinh hạnh được là một trong số đó, đồng thời dự cảm đó không phải là lần duy nhất trong đời tôi.



Tôi đến công ty mang theo cú sốc mà Miumiu đã gửi qua đường hàng không tới, lúc đến lối rẽ hành lang, tôi va phải Phạm Dung, làm đổ cốc cafe trên tay cô ta, nhưng lại rất khéo léo khi không làm cho mình bị ướt.



Phạm Dung nhìn tôi lạnh băng, đợi tôi xin lỗi.



Tôi nói: “Xin lỗi, tôi không cố ý”.



Cô ta nheo mắt nói: “Tôi không chấp nhận lời xin lỗi này, trừ khi cô bồi thường cho tôi”.



Sau đó, cô ta chỉ xuống phía dưới, nhìn theo hướng tay chỉ tôi lại thấy đôi giày hôm trước, cảm thấy xót của thay cho cô ta, đó cũng là một trong những món hàng xa xỉ mà tôi mơ ước, nhưng hiện nó đã bị tôi phá hủy.



Tôi nói: “Tôi sẽ đền, tôi sẽ mua đôi khác cho cô”.



Chẳng mấy khi tôi hào phóng như vậy, trong lòng đang mong muốn nhanh chóng được đến cửa hàng thời trang, cho dù đến đó là vì Phạm Dung hay để thực hiện mơ ưóc của mình, tôi đều phải mua bằng được đôi giày đó.



Phạm Dung lại nói: “Không phải giày, mà là chân tôi, tôi sắp đứng không vững rồi, cô mau dìu tôi về văn phòng”.



Trên đường đỡ Phạm Dung về phòng, cô ta nhỏ giọng kể cho tôi nghe chuyện hôm nay một vị quản lý cấp cao nào đó của tổng công ty sẽ đến thị sát, tất cả mọi người đều trong tư thế sẵn sàng chiến đấu, nhưng “kẻ địch” lại đang chờ được thấy bộ dạng thảm hại của cô ta, như vừa rồi, khoảnh khắc tôi và cô ta va phải nhau, “kẻ địch” của cô ta đang đứng ngay phía sau, nhìn trừng trừng với mong muốn có thể tìm ra được sơ suất.



Tôi hỏi: “Kẻ địch của cô là ai?”.



Mặc dù tôi không biết tại sao Phạm Dung lại tìm tôi để bày tỏ nỗi lòng, chẳng lẽ trong ý nghĩ của cô ta, tôi và cô ta đã cùng hội cùng thuyền, tình hữu nghị giữa phụ nữ luôn đến một cách ly kỳ, cổ quái.



Phạm Dung nói: “Chính là cấp trên của cô, Lê Bằng đấy”.



Tên của chồng tôi vừa vang lên bên tai, lại thốt ra từ miệng một người phụ nữ khác, khiến timđập rộn lên.



Tôi cảm thấy thiếu tự tin quay mặt đi, thấp thỏm bất an.



Phạm Dung lại cho rằng đó là biểu hiện sợ phiền toái của tôi, cô ta nói: “Lẽ ra tôi không nên nói với cô, nhưng tôi vẫn nên nhắc nhở cô phải cẩn thận. Cho dù ra khỏi cánh cửa này cô sẽ tố cáo, tôi cũng không sợ. Mọi người trong công ty đều biết, hai tổ trong cùng một mảng, sẽ đối địch với nhau, giống như quân địch đã áp sát thành, phất cờ hò hét, lừa gạt, rồi tàn sát lẫn nhau. Thế nhưng, dù đối địch trong công việc, cũng không ảnh hưởng đến việc có thể làm bạn với nhau ở bên ngoài, tôi rất thích cô, bởi vì những lời cô nói lúc phỏng vấn chính là những gì mà tôi muốn nói, đáng tiếc là bộ phận nhân sự lại phân cô về tổ A”.



Vì những câu nói này của Phạm Dung mà tôi không phân biệt được cô ta đang muốn thám thính, lôi kéo hay ly gián tôi, càng không hỏi cô ta vì sao lại phải “cẩn thận với cấp trên của tôi”, chúng tôi còn chung giường chung gối vậy thì cẩn thận cũng có tác dụng gì đâu.



Xuất phát từ nghĩa khí giữa những người phụ nữ với nhau, tôi lấy túi chườm từ trong tủ ra, đổ đầy nước lạnh, rồi mang đến phòng làm việc của Phạm Dung.



Phạm Dung hỏi tôi tại sao lại có túi chườm, tôi nói đó là dùng để chườm mắt, giảm bớt áp lực, tránh nếp nhăn và thâm quầng mắt.



Nhưng hiện tại nó đang được đặt dưới chân Phạm Dung, tôi nghĩ mình lại phải bỏ tiền mua một chiếc túi khác rồi.



Khi quay trở lại bàn làm việc, Trương Mai của tổ B đi về phía tôi, đặt tài liệu xuống và nhờ tôi chuyển cho Lê Bằng.



Tôi chớp chớp mắt, nhớ lại những gì Lưu Tranh Tranh đã nói với tôi về đặc điểm của Trương Mai: lắm chuyện, chanh chua.



Tôi nói: “Cô tự mang vào đi, tôi không đi được”.



Trương Mai rất ngạc nhiên nhìn tôi một cái, quay người gõ cửa phòng làm việc của Lê Bằng.



Trương Mai bước vào, không lâu sau lại đi ra, lúc ngang qua bàn làm việc của tôi, lại liếc tôi một cái.



Tôi lập tức tóm lấy cô ta rồi kéo tới một góc, thì thầm: “Rất xin lỗi, vừa rồi quả thật tôi không thể đứng dậy được”.



Trương Mai cười một tiếng rồi vặn vặn vai.



Tôi lại phải tìm cớ bắt chuyện: “Cô có nhận thấy rằng… Giám đốc Lê hôm nay có gì bất thường không?”.



Thực ra ý tôi muốn hỏi, cô có nhìn thấy miếng urgo trên tay trái của anh giống với kiểu của tôi không?



Phụ nữ đều rất nhạy cảm, cùng một lúc nhìn thấy điểm tương đồng xuất hiện ở hai người không liên quan họ thường nhanh nhạy liên tưởng tới nhau, ví dụ như: cùng một kiểu nhẫn cưới, cốc, son môi, quần áo, giày dép vân vân, còn có cả miếng dán vết thương nữa.



Trương Mai cười lạnh nhạt một tiếng rồi nói: “Cô đang thử dò xét tôi à? Không tác dụng gì đâu, tôi sẽ không nói xấu anh ấy nửa lời, cô đừng nghĩ có thể nghe ngóng được tí gì từ tôi. Nói thật với cô, tất cả mọi việc lớn nhỏ của các thành viên trong công ty này tôi đều biết, nhưng cô đừng hy vọng tôi sẽ nói với cô điều gì”.



Tôi bị cuốn vào logic của Trương Mai, chưa kịp nói gì, Trương Mai lại tiếp tục: “Còn cô, tại sao cô lại vào được công ty này, đi cửa sau với ai, tôi đều biết”.



Trương Mai quay lưng bỏ đi với nụ cười đầy ẩn ý, để lại một chuỗi chột dạ cũng như ngượng ngùng cho tôi.



Rốt cuộc Trương Mai đã biết những gì, tôi có cần “giết” cô ta để diệt khẩu không?



Kẻ thứ ba còn chưa biết mặt, Lưu Tranh Tranh làm tay trong lấy lòng sếp trong buổi tuyển dụng, Phạm Dung – Giám đốc tổ đối địch lại khen ngợi tôi, và còn cả cô nàng Trương Mai làm tôi hết hồn này nữa. Tại sao tôi lại rơi vào cục diện bị bao vây tứ phía như vậy?



Người có thể không thông minh, nhưng không thể thiếu cẩn thận, có điều lời nói của Trương Mai luôn làm cho tôi cảm thấy bất an.



Tôi tìm đến Phó giám đốc tổ A Lưu Tranh Tranh, khéo léo thăm dò về Trương Mai, Lưu Tranh Tranh nhìn vào móng tay của mình, lại nhìn sang tôi, nói: “Trương Mai à? Tính cách của cô ta có thể dùng chính câu cửa miệng của cô ta để khái quát: Tất cả mọi việc lớn nhỏ của các thành viên trong công ty này tôi đều biết, nhưng cô đừng hy vọng tôi sẽ nói với cô điều gì”.



“Cô ta biết nhiều thật, những người như vậy thường “sống” không được lâu.”



“Cô ta biết cái con khỉ, cô ta chỉ biết giương oai giễu võ thôi.”



Tôi gật đầu, trong lòng nhẹ nhõm đi một nửa.



“Cô yên tâm, cả công ty này chỉ có mình tôi biết mối quan hệ giữa cô và Giám đốc Lê, chỉ cần tôi không nói, hai người đều an toàn.”



Nói một cách khác, nếu Lưu Tranh Tranh nói ra, tôi và Lê Bằng sẽ nguy hiểm?



Tôi lại thấy lo lắng.



Trong lúc tôi lo lắng, Lưu Tranh Tranh bổ sung thêm một câu: “Thực ra tổ B chỉ có một người nguy hiểm, đó làPhạm Dung. Đừng nghĩ cô ta lúc nào cũng ra vẻ bề trên, thực ra cô ta thường lựa chọn những nhân viên cấp dưới ngây thơ, trong sáng để kể khổ, kết thân, nhưng sau đó, đều không thoát được kết cục bị cô ta lợi dụng”.



Lời nói của Lưu Tranh Tranh làm tôi như bừng tỉnh.



Ngây thơ, trong sáng, những từ ngữ đẹp như vậy đặt vào xã hội hiện nay, đã trở thành những câu châm biếm.



Tôi nhớ lại một người bạn hồi đại học, nói một cách nghiêm túc, cũng không thể coi là bạn, thực chất chỉ là một người ăn cơm cùng.



Cô bạn ăn cơm cùng kia ngày ngày đến ăn ké cơm của tôi, tôi cũng vui vẻ cho cô ta ăn cùng, mối quan hệ tự nguyện này luôn được duy trì một cách hài hòa, tôi trở thành bố mẹ bao cơm cho cô ta thời đại học, bởi cô ta luôn nói rằng mình không có tiền. Mà nhà cô ta không có tiền thật, một mình cô ta lên thành phố học, cơ cực bơ vơ, hơn nữa cô ta còn phóng đại hoàn cảnh bi thảm của mình lên cả chục lần. Còn tôi, vẫn luôn là người sẵn sàng dang tay giúp đỡ người khác.



Cho đến một ngày, tôi biết được cô bạn ăn cơm cùng kia khoe với bạn bè rằng cô ta giàu có đến cỡ nào, tôi sụp đổ.



Tôi hỏi lại cô ta, nhưng cô ta sớm đã có sự chuẩn bị, dửng dưng nói với tôi rằng: “Ai bảo cậu mời tớ, là cậu tình nguyện đấy chứ”.



Bắt đầu từ hôm đó, trong trường lan truyền câu chuyện: Trong lúc cô ta ở vào giai đoạn khó khăn nhất, tôi đã ăn ké của cô ta một bữa cơm. Tôi không biết giải thích thế nào, chỉ biết cầu xin ông trời, hãy cho cô ta trúng số độc đắc để cô ta không bao giờ còn thèm muốn thứ của người khác và tự làm xấu đi bản thân mình nữa.



Từ đó trở đi tôi đã hiểu thế nào là kẻ hai mặt.



Lẽ nào theo lời Lưu Tranh Tranh thì Phạm Dung và Trương Mai là những người ư vậy?



Hay Lưu Tranh Tranh cũng là người như thế?



Tôi cảm thấy mình giống như một kẻ non nớt vừa bước chân ra ngoài xã hội, bị ba mụ đàn bà làm cho rối loạn.



Vị quản lý cấp cao mà Phạm Dung nói sắp đến thị sát quả nhiên đã đến, anh ta giống hệt như những miêu tả không sát thực tế trong tiểu thuyết ngôn tình, bước đi một cách đầy phong độ, rồi dùng ánh mắt sắc lẹm liếc nhìn tất cả các nhân viên một lượt.



Thực ra, trong thế giới động vật, con đầu đàn cũng thường đi thị sát như vậy.



Khi dừng lại, anh ta đã nói một câu như thế này: “Các bạn đều là những người tài giỏi của công ty nên mới được đứng ở đây, chứ không phải đứng ở quầy triển lãm áo lót. Hy vọng trong ba ngày tới, các bạn sẽ không làm tôi thất vọng”.



Những lời của vị quản lý này khiến người ta cảm thấy lo lắng, tôi lại tự lý giải những câu nói này như sau: Nếu một trong số chúng tôi làm anh ta thất vọng, chắc chắn sẽ bị tống đến chỗ triển lãm nội y?



Vị quản lý cấp cao này họ Trương, còn tên không quan trọng, bởi khi người ta đã đạt được một vị trí nhất định thì chức vụ của họ chính là cái tên, vì thế chúng tôi đều gọi anh ta là Trương tổng.



Trương tổng nhanh chóng gọi Lê Bằng và Phạm Dung vào phòng để thảo luận, với mục đích không để cho nhân viên cấp dưới nghe thấy nội dung trao đổi của cấp trên.



Nhưng những người làm thuê như chúng tôi vẫn đoán mò như thần.



Phía bên trong đang diễn ra cuộc họp ba người, bên ngoài các đồng nghiệp đua nhau thảo luận, nhân tiện lôi cả tôi vào cuộc.



Tôi cũng buộc phải hưởng ứng, thậm chí còn làm bộ hưởng ứng nhiệt tình hơn họ, mặc dù tôi không hề có chút hứng thú nào, nhưng không thể để cho họ nhận ra điều đó, nếu không sẽ bị mang tiếng là không hòa đồng hoặc giả thanh cao.



Nhưng đáng tiếc là, sự nhiệt tình của họ chỉ làm nền cho sự nhiệt tình của tôi. Còn sự nhiệt tình của tôi đã trở thành câu kết cho buổi thảo luận.



Tôi nói: “Vóc dáng của Trương tổng chắc chắn là rất tuyệt, những người đàn ông trong nóng ngoài lạnh luôn thích đóng vai một quân tử đạo mạo, thực tế sau khi gỡ bỏ mặt nạ ngụy trang, họ chắc chắn sẽ giống như một chú ngựa hoang đứt cương!”.



Câu nói vừa dứt, cửa phòng phía sau lưng tôi mở ra, ba người vừa kết thúc cuộc họp bí mật đều đứng đó.



Tất cả các đồng nghiệp đều im lặng đúng lúc, quay trở về vị trí làm việc, chỉ có tôi, cúi đầu, bỏ chạy như sắp tè ra quần. Trong lúc bỏ chạy tôi vẫn kịp nhìn thấy ngón tay của Lê Bằng trống không. Hóa ra anh đã bóc mất miếng dán vết thương.