Hình như cô đang yêu.
Không sai, cô thật yêu rồi.
Từ giây phút anh nắm tay cô thì cô liền cảm thấy mình muốn phát sốt, cho đến bây giờ vẫn chưa hạ nhiệt!
Bây giờ cô đã có thể quang minh chính đại mà nấu thức ăn cho anh ăn. Sau đó hai người sẽ cùng nhau ăn cơm, nếu anh có làm thêm giờ thì sẽ gọi điện báo cho cô biết trước, để cô chừa phần lại cho anh ăn khuya.
Anh nói thích đồ ăn cô nấu, đồ ăn bên ngoài không sao bằng được với những món cô làm. Cô nghe mà cảm thấy rất vui.
Anh chưa bao giờ nói yêu cô. Đây là lời nói thâm tình và ấm áp nhất mà anh dành cho cô.
Đương nhiên đây không phải là lần đầu tiên Lận Thừa nói chuyện yêu đươc. Anh đã từng là thiên chi kiêu tử nên khi còn ở nước ngoài thì đã có không ít người đẹp tự động dâng hiến cho anh.
Lúc đó quả thật là anh rất đào hoa…
Nhưng bây giờ khi anh ở chung với Ôn Bối Du. Cô ấy đối với anh giống như “Bè gỗ”, đưa anh thoát khỏi cuộc sống giàu sang trong quá khứ.
Anh cần có người bầu bạn, cùng anh vượt qua thời gian khó khăn này. Ôn Bối Du chính là người đó.
Ánh mắt của cô nhìn anh luôn tràn đầy sự ái mộ và dịu dàng. Điều đó đã tiếp thêm nghị lực cho anh.
Nói anh ích kỷ? Anh không cho là vậy.
Mặc dù anh không yêu Ôn Bối Du nhưng có thích. Nói anh lợi dụng cô, không phải cô ấy cũng lợi dụng anh sao, lợi dụng anh để xây dựng cho bản thân một cuộc sống ngọt ngào.
Tóm lại, Lận Thừa không có chút băn khoăn nào khi ở bên Ôn Bối Du.
Khi tan làm, anh nhận được tin nhắn của Ôn Bối Du. Cô nói là hôm nay phải ra ngoài liên hoan với đồng nghiệp nên sẽ về trễ.
Khia anh nhận được tin nhắn này thì cảm thấy có chút không vui.
Kể từ khi sống cùng anh thì thế giới của Ôn Bối Du chỉ xoay quanh một mình anh. Nếu như anh có làm thêm giờ mà về muộn thì cô cũng sẽ chống chọi lại với cơn buồn ngủ của mình để chờ anh về, sau đó sẽ hâm đồ ăn khuya cho anh.
Đây là lần đầu tiên cô không về nhà làm bữa tối cho anh, hơn nữa hôm nay còn là sinh nhật anh.
Gương mặt của Lận Thừa xụ xuống, anh buồn buồn trở về phòng, lại bắt đầu lấy mì gói thay cho bữa cơm tối. Sau đó anh quyết định lên giường ngủ.
Lận Thừa không biết mình đã ngủ bao lâu, anh bị tiếng gõ cửa nhè nhẹ đánh thức. Dù sao thì khu trọ này cũng là dùng tấm ván để ngăn phòng nên không hề có tính riêng tư nào.
Nhưng cẩn thận nghe kĩ lại thì hình như là gõ cửa phòng anh. Sau đó anh nghe thấy tiếng Ôn Bối Du đang gọi anh: “Lận Thừa, Lận Thừa, anh đã ngủ chưa?”
Lận Thừa vốn là không muốn để ý tới, anh còn đang giận dỗi. Sau đó anh lại nghĩ mình quá ngây thơ.
Anh đứng dậy mở cửa, quả nhiên là Ôn Bối Du.
“Anh đã ngủ chưa?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lộ ra biểu tình lấy lòng.
“Rồi.” Anh vẫn nghiêm mặt lại.
“Ngủ sớm vậy sao…” Ôn Bối Du có chút không biết làm sao, cô cảm thấy hình như anh đang tức giận. “Em có mang đồ ăn khuya về, tối nay anh ăn gì vậy? Không phải là mì gói đó chứ?”
“Đúng là mỳ gói.” Anh đã có thói quen cô luôn để anh lên vị trí đầu tiên nhưng hôm nay cô lại bỏ rơi anh trong ngày sinh nhật để chạy đi liên hoan với đồng nghiệp.
“Vậy anh có muốn ăn thịt kho nữa không?”
Cô giơ cao cái hộp thịt kho trong tay. Để giữ cho nó vẫn còn nóng, cô đã ôm nó vào trong lòng, để nó không bị nguội đi.
Lận Thừa khó chịu nhếch miệng.
“Em biết là anh không thích ăn thức ăn bên ngoài.” Ném anh để đi liên hoan với đồng nghiệp, vậy mà bây giờ chỉ dùng một món thịt kho để lấy lòng anh.
“Nhưng món thịt kho này rất nổi tiếng đó, em còn đặc biệt vì anh mà xếp hàng đứng đợi.” Cô về nhà muộn như vậy là vì mua món thịt kho này cho anh.
Vậy mà anh lại không nể mặt chút nào.
“Anh… tức giận sao?” Ôn Bối Du cẩn thận hỏi.
“Không có.” Rõ ràng là đang rất tức giận vậy mà còn mạnh miệng.
Ôn Bối Du không ngờ anh sẽ tức giận, cô vội vàng nịnh nọt nói: “Anh muốn ăn cái gì? Em đi nấu cho anh ngay.”
“Không cần, anh không đói bụng.”
“Ừ.” Một tiếng “Ừ” này của Ôn Bối Du thật uất ức và tuyệt vọng: “Vậy… anh ngủ tiếp đi, em không làm phiền anh nữa.”
Ôn Bối Du nói xong thì cầm hộp thịt kho xoay người tính rời đi.
“Em cứ như vậy mà muốn đi sao?” Không cầu xin anh thêm một chút sao? Nhanh như vậy liền muốn từ bỏ, Lận Thừa bắt đầu hoài nghi có phải cô chỉ thương yêu anh có một chút.
“Anh thay đổi ý định rồi sao?” Ôn Bối Du vội vàng xoay người lại, chạy về trước cửa phòng anh, đôi mắt lóe lên sự tha thiết chờ đợi, còn có lấy lòng.
“Tối nay anh chỉ ăn mỳ gói.” Ý là nói, anh đang đói bụng, hơn nữa còn là cô hại anh đói bụng.
“Sao anh chỉ ăn có mỳ gói vậy?” Ôn Bối Du khó chịu, nhíu mày, chu miệng.
“Bởi vì có người đi liên hoan nên không nấu cơm cho anh ăn.” Dù sao thì cũng là lỗi của cô.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi.” Ôn Bối Du áy náy.
“Thôi, không phải làm món khác, anh ăn thịt kho là được rồi.” Lận Thừa căn bản là được tiện nghi mà còn ra vẻ.
Nhưng Ôn Bối Du lại vì anh chịu ăn thịt kho mà mừng rỡ, không hề cảm thấy anh cố ý làm khó cô.
“Anh muốn ăn ở trong phòng của anh.”
“Được.”
Ôn Bối Du vội vã về phòng lấy bát đũa sạch, sau đó lại để món thịt kho lên bàn rồi đưa đũa cho anh, cô phục vụ anh như một ông chủ.
Lận Thừa còn cố tình không hài lòng, trong ngày sinh nhật này anh xử sự như một đứa trẻ.
“Hôm nay là sinh nhật anh, vậy mà chỉ có thể ăn món thịt kho.” Sinh nhật của anh trong quá khứ không thể thiếu party, xem như anh có lười đi chăng nữa thì bạn bè của anh cũng sẽ chuẩn bị sẵn cho anh, đến lúc đó anh chỉ cần xuất hiện là được.
Sinh nhật năm nay, anh lại phải ăn mỳ gói một mình.
“Hôm nay là sinh nhật của anh?” Ôn Bối Du dừng hành động lại, cô kinh ngạc hỏi.
“Chỉ còn lại một tiếng.”
Bây giờ đã là mười một giờ đêm.
“Thật xin lỗi, em không biết, thật xin lỗi…” Ôn Bối Du luống cuống, sinh nhật của bạn trai mà cô còn chạy đi chơi với đồng nghiệp, bỏ anh bơ vơ một mình.
Lận Thừa nhún nhún vai: “Thôi, anh cũng chưa nói với em.”
Anh không nói làm sao cô biết được.
Ôn Bối Du đột nhiên đứng dậy: “Anh ăn trước đi, em ra ngoài một chút.” Cô nói xong liền xoay người chạy ra ngoài.
“Này, em đi đâu…”
“Hành động thật nhanh.” Lận Thừa lẩm bẩm, anh vừa mới gọi cô thì đã không thấy bóng dáng cô đâu cả.
Lận Thừa không thể làm gì khác hơn là ngồi một mình buồn buồn ăn món thịt kho.
Thật ra thì tình cảnh của anh thật đáng thương, sinh nhật lại chỉ có món thịt kho để ăn, một miếng bánh ngọt tượng trưng cũng không có, bạn gái thì không nói năng liền chạy mất.
Gần mười phút sau, vừa lúc Lận Thừa ăn xong món thịt kho thì Ôn Bối Du cũng thở hổn hển quay lại, trong tay cô còn có một cái bánh ngọt nhỏ.
“Thật may, còn nửa tiếng.” Chưa tới mười hai giờ đêm, chưa qua sinh nhật của anh.
“Em chạy đi vội vàng như vậy là vì mua cái bánh ngọt này sao?”
“Ừ.” Ôn Bối Du dùng sức gật đầu, cô thở hổn hển nói: “Thật may là còn có một tiệm cà phê có bán bánh ngọt bán suốt 24 giờ.” Không phải là một miếng bánh ngọt hình tam giác mà là một cái bánh hình tròn. Như vậy mới có cảm giác mừng sinh nhật.
“Nhưng em không biết anh bao nhiêu tuổi nên chỉ có thể tính đại khái.” Ôn Bối Du liền lấy bánh ra, trên đó ghi là từ hai mươi mốt đến hai mươi lăm tuổi.
Sự đơn thuần và khờ khạo của Ôn Bối Du làm Lận Thừa không khỏi bật cười.
Sự buồn bực tích tụ cả đêm đã nhanh chóng trở thành hư không.
Anh lựa ra hai con số trong đám nến và nói: “Năm nay anh hai mươi ba tuổi.”
Vì anh dùng tên giả với cô cho nên anh chưa từng kể cho cô nghe về những việc mà anh từng trải qua. Cô cũng không hỏi, cô chỉ muốn đơn thuần làm bạn gái của anh, ở bên cạnh anh.
Ôn Bối Du đốt nến lên rồi tắt đèn.
Cô vui vẻ vỗ tay hát chúc mừng sinh nhật anh.
Dưới ánh nến lung linh, Lận Thừa nhìn bộ dạng nghiêm túc của cô thì lòng có chút xao động.
“Hát xong rồi bây giờ anh ước nguyện đi.”
Ôn Bối Du rất kiên trì, Lận Thừa lại cảm thấy việc ước nguyện là một việc rất ngu ngốc.
Nếu như ước nguyện của anh thành hiện thực thì ba của anh cũng đã không đem người tình về nhà làm mẹ kế của anh, và anh cũng không phải ở chỗ này.
Anh giả vờ giả vịt, giả bộ để thỏa mãn cái kỳ vọng của Ôn Bối Du, sau đó thổi nến và cắt bánh ngọt.
Mặc dù không biết sau này sẽ ra sao, nhưng sinh nhật lần thứ hai mươi ba này là sinh nhật khó quên nhất trong đời anh.
May mắn là anh còn có người làm bạn, và người đó lại thật lòng với anh.
YZY
Lận Thừa cảm thấy rất cô đơn.
Có lẽ là hôm nay là ngày đặc biệt nên anh không muốn ở một mình.
Anh ôm trọn Ôn Bối Du vào lòng, nói nhỏ bên tai cô: “Tối nay ngủ lại trong phòng anh đi.” Bởi vì cô đơn nên anh muốn cô ở lại.
Hô hấp của Ôn Bối Du dồn dập, mặt đỏ rần lên.
Làm sao cô không biết nếu cô gật đầu đồng ý thì tối nay sẽ xảy ra chuyện gì chứ…
“Vâng.” Cô nhẹ nhàng gật đầu.
Cô nguyện ý, bởi vì cô yêu anh.
Nguyện ý giao mình cho anh.
Tròng mắt đen của Lận Thừa chợt lóe sáng, môi của anh tiến lại gần môi cô. Đầu tiên là chạm nhẹ sau đó là hòa quyện vào nhau.
Môi của cô thật mềm, mềm mại giống như rau câu.
Lận Thừa cảm nhận được tiếng hít thở rối loạn của cô thì khẽ mỉm cười. Anh vì động tác của cô không thành thục mà hưng phấn không thôi.
Cái loại cảm giác này rất kỳ diệu…
Trước năm hai mươi ba tuổi anh luôn sống ở nước ngoài, cộng thêm bề ngoài tuấn tú nên kinh nghiệm về tình dục của anh tương đối phong phú.
Ôn Bối Du nhu thuận nằm trong ngực anh giống như một con cừu nhỏ, còn anh thì như một con cọp hư hỏng đang suy nghĩ xem nên từ từ trêu chọc cô rồi mới ăn cô hay là một hớp nuốt cô vào bụng…
“Hé miệng, Tiểu Bối.” Anh dùng lòng bàn tay vỗ nhẹ vào cái má mịn màng của cô, dụ dỗ cô hé miệng ra.
Ôn Bối Du căn bản là không thể kháng cự lại sức cám dỗ của anh, cái miệng nhỏ nhắn mở ra, thuận lợi để anh xâm nhập vào.
Anh trêu chọc lưỡi của cô, không cho cô né tránh, lúc thì hờ hững lúc thì mãnh liệt quấn lấy.
“A… Ư…” Cô không kiềm chế được nên khẽ rên lên.
Hai cái lưỡi quấn quít vào nhau, phát ra âm thanh mập mờ đã kích thích dục vọng phái nam của anh.
Anh đè cô lên giường, ngón tay vuốt ve gò má và đôi môi mềm mại của cô.
“Em biết tiếp sao sẽ xảy ra chuyện gì chứ?” Anh hôn cô tới tấp.
“Vâng.” Cô nhỏ giọng trả lời, gương mặt đỏ bừng.
Bộ dạng e lệ của cô làm cơ thể anh như muốn bốc cháy. Anh thoáng quay mặt đi, hít sâu, sau đó quay mặt lại hỏi cô: “Bây giờ em muốn dừng lại thì vẫn còn kịp…” Thật vậy sao, không, một giây tiếp theo anh cũng không cho cô cơ hội từ chối.
Ôn Bối Du khẽ lắc đầu: “Không…”
Một chữ “Không” của cô như thuốc tráng dương tốt nhất. Anh lại một lần nữa phủ lấy đôi môi cô, lần này không hề dịu dàng chút nào mà tràn đầy dục vọng.
Cô không hề có chút kinh nghiệm nào nên chỉ biết đi theo anh, để anh dẫn lối.
Môi của Lận Thừa dần dần đi xuống, đôi môi của cô mềm mại như đóa hoa, tỏa ra mùi hương mê người, làm cho anh yêu thích không thôi.
Anh cởi hết quần áo của cô ra, cởi luôn áo lót, cặp vú xinh đẹp lập tức xuất hiện trước mặt anh.
Lận Thừa dùng ngón tay trêu chọc đỉnh hồng. Một giây sau, đóa hoa nở rộ, đầu v* đứng sừng sững như hoa mai ngạo nghễ.
Thật đẹp, anh than nhẹ, sau đó cúi xuống ngậm lấy đỉnh hoa mai.
“Ư… Ư…” Hô hấp của cô vẫn bình thường nhưng khi anh ngậm lấy đầu v* của cô thì cô không thể kiềm chế được nữa mà khẽ rên lên.
Giây phút này cô đang nếm thử mùi vị của tình dục
Loại cảm giác này, không từ ngữ nào có thể hình dung được.
Lận Thừa dùng đầu lưỡi của mình thay phiên nhau trêu chọc hai nhụy hoa của cô.
Bàn tay của anh từ từ vén váy của cô lên, len lỏi vào trong quần lót.
Ngón tay của anh vừa đi vào thì liền dính phải thứ ướt át của cô...
Tuy cô là xử nữ nhưng sự nhạy cảm của cô lại làm anh kinh ngạc.
Đầu ngón tay của anh nhẹ nhàng đi vào, khe hở của cô vừa hẹp vừa nóng, thật là làm người ta phát điên lên mà.
“Đừng… A…”
Đầu ngón tay của anh giống như có lửa, bị u cốc của cô hút chặt vào.
“Trời ạ, em thật là nhạy cảm…” Bởi vì cô là xử nữ nên anh muốn từ từ, mặc dù cái vật trong quần anh đã cứng đến nổi muốn nổ tung.
Trước hết anh phải chuẩn bị thật kỹ càng, nếu không đến lúc đó người giơ cờ trắng đầu hàng lại là anh.
Lận Thừa lấy ngón tay ra rồi đi xuống giường.
“Bảo bối, mở mắt ra nhìn anh.” Anh muốn cô nhìn thấy chứng cứ anh điên cuồng vì cô.
Lận Thừa cởi hết quần áo ra, hơn nữa còn kéo luôn cả quần lót xuống để lộ ra Cự Long ghê người. Ôn Bối Du xấu hổ kêu lên rồi vội vàng mở to mắt.
Anh nói cô phải nhìn anh.
“Nhìn anh…” Lận Thừa ra lệnh.
Nóng quá… Ôn Bối Du hoài nghi không biết mặt mình có bị thêu cháy không nữa?
Lận Thừa lại chạm vào gương mặt cô một lần nữa, nóng quá.
Cô thật dễ đỏ mặt, anh thật tò mò không biết có phải lúc cô chìm đắm trong tình dục thì toàn thân cô đều đỏ ửng lên.
“Cầm nó…” Anh lớn tiếng nói.
Ôn Bối Du làm theo lời Lận Thừa.
Anh thoải mái phát ra tiếng thở dài.
Ôn Bối Du cả kinh, cô cho là mình dùng sức mạnh quá nên làm anh đau. Thế là cô vội vàng buông tay.
Lận Thừa bật cười, lại bắt lấy tay cô để lên nó một lần nữa.
“Không phải đau mà là thoải mái.” Anh nói.
Bàn tay anh cởi ra chướng ngại vật cuối cùng trên người cô. Ôn Bối Du thẹn thùng không biết nên che nơi nào, cô chỉ có hai bàn tay thì làm sao che hết được.
Cô cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của cô đang chăm chú nhìn cô, có lẽ nên che ánh mắt của anh mới đúng.
Ôn Bối Du khẽ liếc cái vật giữa háng anh, hình như nó càng ngày càng lớn… Cuối cùng cô quyết định che mắt mình.
Hành động khả ái này của cô làm anh bật cười. Anh nhẹ nhàng chạm vào môi cô, bàn tay dịu dàng mở hai chân cô ra.
Anh thử tiến vào… Trước tiên là dò xét, sau đó khi gặp phải trở ngại thì anh tiến sâu vào…
“Đau…” Khóe mắt của cô tràn ra nước mắt.
Sau khi anh đi vào liền ngừng lại.
Anh cảm nhận được vách thành ướt át của cô không ngừng co rút làm trán anh toát cả mồ hôi. Đối với một người đàn ông mà nói, im lìm bất động cũng cần phải có một sự nhẫn nại cực lớn. Anh không phải là một người đàn ông dịu dàng khi ở trên giường. Nhưng khi nhìn thấy phản ứng của cô thì anh lại mềm lòng.
Lận Thừa hôn nhẹ lên môi cô, an ủi cô đến khi cô không còn kêu đau nữa thì anh mới chậm rãi kéo ra đút vào.
Sự đau đớn từ từ chuyển thành một cảm giác khác thường, Ôn Bối Du không thể tin được theo anh chạy nước rút, một lần rồi một lần cơ thể cô như muốn bốc cháy.
Ngọn lửa của tình dục đã lan tràn…
YZY
Sáng hôm sau, Ôn Bối Du tỉnh dậy trong lòng Lận Thừa.
Cánh tay chắc khỏe của anh làm gối đầu cho cô, còn tay kìa thì đặt ngang hông cô. Ôn Bối Du cười ngọt ngào, mặt của hai người kề sát nhau, gần đến nỗi cô có thể thấy được hàng lông mi dày rậm của anh.
Mặc dù thân thể có chút khó chịu nhưng sự khó chịu này lại là chứng cứ chứng minh cô đã trở thành phụ nữ.
Cô không hối hận khi đem lần đầu tiên cho anh.
“Em yêu anh.” Cô nhỏ giọng nói với anh, sau khi nói xong thì lại rút vào trong lồng ngực ấm áp của anh, nhắm mắt lại.
Khi còn trẻ, cô chỉ mong mình có thể ở bên cạnh anh cả đời. Cô không biết rằng ước muốn về một tình yêu vĩnh cửu thật là xa xỉ biết bao.