Vợ! Có Phải Là Nhà

Vợ! Có Phải Là Nhà - Chương 17




Từ lúc mang thai, tôi trở nên yếu đuối, đa sầu đa cảm, lo sợ đủ điều. Chỉ một tiếng động nhỏ cũng làm tôi giật mình, tim đập thình thịch. Chỉ một câu nói vô tình của ai kia cũng làm tôi suy nghĩ, rồi khóc ngon lành. Cơ thể mệt mỏi, lúc nào cũng buồn ngủ, ăn uống không được, uống nước lọc cũng ói, từ 52 kg, trong 3 tháng đầu thai kỳ, tôi sụt còn 47 kg, người xanh xao, nhợt nhạt. Rồi tôi quyết định nghỉ làm, có lẽ đây là sai lầm của phụ nữ khi lui về hậu phương làm nội trợ, nhưng biết sao được, với tôi, con quan trọng hơn tất cả. Thế đấy, một đứa theo tư tưởng hiện đại, vợ chồng bình đẳng, chỉ cần có đứa con, là tôi sẵn sàng dẹp hết, bẻ đi đôi cánh tự do của mình, nhường lại cho con, thiên thần không có cánh. Khi tôi mang thai được 3 tháng, chính thức nghỉ việc trong công ty, nên không biết công ty hoạt động thế nào, chỉ biết không lâu sau, công ty giải thể, anh và Thịnh tự tách làm ăn riêng. Thời gian đó thực sự quá khó khăn cho hai vợ chồng. Tôi bị nghén nặng tới 6 tháng, 3 tháng cuối mới ăn được nhưng chỉ ăn toàn trái cây, lại còn bị dọa sanh non, nào chích, nào uống.....để giữ con càng lâu trong bụng càng tốt. Còn anh bận nhiều hơn, lo giấy tờ giải thể, rồi thành lập công ty mới....vợ chồng ở chung nhà, nhưng thời gian chúng tôi ngồi xuống chia sẻ với nhau hầu như không có. Anh sợ tôi buồn lo, nên không nói, tôi mệt mỏi thai kì, chỉ muốn ngủ, nên cũng không biết những khó khăn của anh.



Khách quan mà nói anh là người cực kì tốt. Bạn bè anh rất nhiều, ai cũng quí mến anh. Nhân viên trong công ty cũng thế, họ trân quí anh vì một tình bạn thật sự, không phải tính xã giao giữa sếp và nhân viên. Công ty giải thể, anh đi sớm về khuya nhiều hơn. Anh chạy đôn chạy đáo lo giấy tờ mở công ty riêng, làm lại từ đầu. Nguồn tiền trong két cũng dần vơi đi và hết hẳn. Đến căn nhà cũng bán để anh gom làm vốn. Chúng tôi thuê căn nhà gần nhà mẹ tôi, để khi sanh gần mẹ cho tiện. Tôi không phụ được anh cũng buồn, cái tôi làm là hạn chế tiêu xài, để dành tiền để đi sanh, tiết kiệm cho anh. Mẹ anh bán đất ở quê, mua được căn nhà ở thành phố, dự tính ở chung với chúng tôi, nhưng do đứa em dâu ở quê gần sanh, nhà em đơn chiếc nên mẹ ở lại chăm cháu nội. Để khi cháu cứng cáp mới vô thành phố. Anh dùng tạm nhà của mẹ làm văn phòng công ty.



Những ngày tháng đó, ban ngày tôi qua mẹ, tối về lại nhà thuê, dở theo cơm mẹ nấu. Ở với mẹ, tôi được ăn thỏa thích, nhất là sầu riêng, vú sữa và cà phê sữa. Nói ra có ai tin không, chứ tam cá nguyệt thứ 3, mỗi ngày tôi ăn 5kg vú sữa, hoặc 5 kg sầu riêng. Chiều chiều thêm hai hột vịt lộn cho em bé nhiều tóc, tối uống ly sữa tươi hột gà, giờ nghĩ lại không có mẹ tài trợ thì dám anh mạt vì tôi thật. Chỉ ăn và ngủ mà tôi bị động thai, thai mới 32 tuần đã đòi ra, thế là bác sĩ cho chích thuốc, chích được 2 tuần, rồi uống thuốc 4 tuần, vừa dứt vỉ thuốc cuối cùng thì anh ấy cũng tọt ra.



Những ngày cuối thai kì, tôi đau lưng, mệt mỏi nhiều, thế mà có đêm, anh đi nhậu, rồi ngủ luôn ở văn phòng, không về nhà. Bầu bí buồn ngủ là vậy, nhưng không có anh ở nhà, tôi cảm thấy bất an lắm. Đêm đó, nghe tiếng lạo xạo trên mái nhà, tôi sợ, rất sợ, sợ trộm cạy mái tôn vô giết người cướp của, gọi điện thoại cho anh không được, bí quá tôi gọi cho ba. 3 giờ sáng, ba cầm cây gậy chạy bộ qua nhà thuê của tôi gõ cửa, mẹ và em gái theo sau. Hí mắt nhìn ra thấy ba, tôi mừng đến quýnh quáng, vội mở cửa ngay. Ba đi vô xem xét khắp nhà, cố tình nói chuyện lớn cho bọn trộm biết có đàn ông, vài phút sau có thêm 2 anh phường đội cũng ghé vô hỏi han. Khu vực này dạo này trộm lộng hành lắm, nên nghe ba tôi báo, họ lập tức xuống ngay. Sau khi xem xét trong ngoài, hai anh dân phòng leo hẳn lên mái tôn, ngó xung quanh thì rõ ràng có trộm thật. Nhà thuê gần mé sông, trộm từ phía bên kia sông lội qua, nên họ không bắt được, phải kết hợp phường đội bên kia. Bảo tôi yên tâm vì chúng chạy rồi, sẽ không dám quay lại. Đêm hôm sương thấm lạnh, ba tôi vội vàng nên không mang áo khoác, ba lại lủi thủi về một mình canh nhà, để mẹ và em lại ngủ canh chừng tôi. Đêm đó tôi ngủ rất ngon, nhưng mẹ tôi đã phải thức tới sáng.



Trưa hôm sau anh mới về, người hôi hám, anh vô nhà tắm, không thèm nói với tôi câu nào, cho rằng qua đêm bên ngoài là bình thường. Tôi chờ anh tắm ra mới hỏi:



- Anh đi đâu đêm qua không về?



- Anh nhậu say quá, ngủ ở văn phòng.





- Sao anh không nói với em một tiếng.



- Ngà! Ai cũng lớn hết rồi, anh tự biết lo cho mình. Em bây giờ chỉ cần lo cho con thôi.




- Nhưng anh phải báo cho em đỡ lo chứ.



- Em không phải quản thúc anh, chuyện công ty anh đủ mệt rồi, em đừng tạo áp lực thêm cho anh. Anh ngủ ở nhà mẹ, miễn anh không lăng nhăng là được.



Tôi im lặng nhìn anh, tôi cũng không biết nói gì nữa, ôm trong lòng nổi bất lực, không dám tỏ với ai. Rồi sự việc tiếp diễn, anh nhậu và hút thuốc ngày một nhiều, sự ưu tư trong anh chất chồng, nhưng anh không chia sẻ với tôi. Là tôi không đáng tin cậy, hay do anh không muốn mở lòng với vợ. Những ngày cuối tuần, khi không phải chạy đôn chạy đáo với công việc, thì anh đi nhậu với bạn bè, để trút bầu tâm sự. Tôi vò võ ở nhà một mình, với đứa con sắp chào đời. Nơi đây không phải nhà của tôi, và càng không phải là nhà của anh. Anh có vợ, nhưng Vợ có phải là nhà?



NHẬT KÝ CHO CON.




( kỉ niệm cho những ai đã làm mẹ)



Mới 3g sáng thôi mà lưng tôi đau như muốn sụm, đi không nổi luôn, không biết sao hôm nay tôi đau hơn bình thường, ráng nằm mà đau quá không ngủ được …. tik.... tak… 6 giờ, tôi thức luôn tới sáng. Anh thì ngủ ngon lành. Bỗng..phụt, có cái gi vừa vỡ, hôm nay con chào đời. Tôi lay anh dậy, cả nhà khăn gói vô bệnh viện đón Thiên Thần.



Vào viện lúc 8 giờ, khám và làm thủ tục xong xuôi, 9g30 chính thức nhập viện. Tôi hồi hộp đón con, theo dõi từng cơn co thắt đau, lúc đầu khoảng 2 giờ sẽ xuất hiện một cơn gò co bóp tử cung, tôi chỉ biết cắn chặt môi chịu đựng, vì sợ mẹ và anh lo. Vậy mà tới tối, tôi như ngã quị, cơn đau mỗi lúc dồn dập hơn, và khó thở hơn. Vô khám mấy lần, tôi vẫn ráng gượng vì nữ hộ sinh vẫn nói tử cung chưa nở. Tới 8g30, đau quá, cơn đau như có ai dùng dây thừng siết bụng mình lại, siết chặt đến thở cũng khó khăn, chịu ko nổi nữa, tôi phải vô nói nữ hộ sinh. Vô khám, ngươi ta thấy tôi nhợt nhạt quá, gọi loa kêu anh vô bàn bạc cho chích thuốc đẻ không đau, để đưa thẳng vô phòng sinh, là sẽ không cho liên hệ bên ngoài nữa. Anh vô ngồi ở bàn, tôi ngồi kế bên, người tôi mệt vì đau nên giờ ai nói gì tôi cũng mặc, chỉ ước sao đẻ cho nhanh thôi.



- Chào anh! Chị nhà đau và yếu quá, bệnh viện có giải pháp sinh không đau. Một mũi tiêm 800 ngàn, nếu anh đồng ý thì ký vào bản cam kết này.




Anh cầm lên đọc sơ qua, mày anh cau lại, anh nhìn tôi lạ lắm, rồi ân cần hỏi tôi:



- Vợ chịu được không? Chồng thấy bản cam kết này nó đáng sợ quá.




- Anh yên tâm, cam kết là thủ tục thôi, đây là bệnh viện lớn, nhiều người chích rồi, không sao đâu, thuốc này an toàn mới được bệnh viện sử dụng chứ.



Tôi nghe nữ hộ sinh nói về giá tiền, cứ tưởng anh tiếc tiền, tôi cũng tiếc, 800 ngàn thời ấy nhỏ không nhỏ, lớn không lớn, nhưng đối với chúng tôi bấy giờ cũng trang trải phần nào đó. Đang lừng khừng suy nghĩ, cơn đau lại thúc tới, tôi đau đến oằn mình, vô thức bấu vào tay anh, cố chịu, đếm thầm trong bụng chờ cơn gò qua đi. Anh nhìn thấy vậy, liền kí nhanh vào giấy không do dự. Sau này nghe mẹ tôi kể lại vì vụ sanh không đau mà anh lần đầu tiên cãi lại mẹ anh, vì mẹ anh không muốn cho chích, bà càm ràm ngày xưa bà sinh thế này thế kia, mọi người cũng sinh được....anh bực quá quát lên " vợ con, con biết", nói xong cũng bỏ đi ra ngoài. Còn về phần mẹ tôi nghĩ nếu anh nghe lời mẹ anh, thì bà sẽ xông vô thay anh kí cam kết, chi phí mẹ chịu luôn, nhưng nghe con rể nói như vậy, mẹ rất vui, tiếp tục ngồi chờ tình hình của tôi. Mẹ anh giận quá, bỏ về. Bà lặn lội từ Huế vô, bị con nói lớn tiếng trong bệnh viện, hỏi ai không bực.



Anh vừa kí cam kết xong, y tá lập tức kêu anh ra ngoài, dìu tôi vào phòng cách ly, cho tôi leo hẳn lên giường chuyên dụng chờ... Leo lên tới đây thì tôi đành đi biển một mình. Cơn gò lúc này 15 phút xuất hiện, rồi 10, 5 phút lại tái lại. Tần suất sát nhau gần hơn và đau nhiều hơn.



Cơn rặn đầu tiên xuất hiện, tôi cố nín, vì giường sanh mà, bên dưới trống, tôi sợ con rớt, vậy mà không ai ngó tới tôi hết, tôi nằm 1 mình với cơn đau, không ai hỏi han, quan tâm tới. Tôi tủi thân, muốn khóc nhưng không khóc, tôi sắp thấy con, ôm con yêu phải vui chứ sao khóc, tôi lại cố nín, tôi sợ đẻ rơi.



Tới cơn rặn thứ 2, tôi chịu ko nổi, rặn đại luôn, có cô hộ sinh đi qua, tôi ráng sức kêu, may cô ấy nghe và lại…thế là hành trình vượt cạn bắt đầu. Nữ hộ sinh cầm kéo rạch tầng sinh môn, rạch sống. Tôi bắt đầu rặn, không dám ngưng dù đã hết cơn mắc rặn, tôi rặn đến hết hơi, vẫn ráng, không dám thở lên vì sợ con thụt vô, bị ngọp, đầu con bị ngấn, và tôi cảm thấy có 2 cái gì lọt ra, nhưng nữ hộ sinh kêu ngưng, tôi nằm hít 1 hơi thật sâu và lại rặn (rặn chỉ rặn, ko la hét, ko kêu than)… “rồi, cúi xuống nhìn con đi chị, bé trai chị nha”, người ta mang con lên ngang tầm mắt tôi, con mới bé nhỏ, đáng yêu, người con tím tái, tôi sợ nhưng nữ hộ sinh nói bình thường, tôi lại mỉm cười mãn nguyện. “con trai, 1 vòng dây rốn quấn cổ chị nha”, rồi người ta lau người, hút nhớt trong miệng con, tiếng khóc đầu tiên vang lên.. “nga…nga…nga”. Tôi sung sướng như được tái sinh.



Người ta ẵm con đi để chăm sóc con, sao mà tôi NHỚ con thế. Tôi ở lại… nhau bong dễ dàng. Tôi biết, nhau đã bong, tôi không sanh, con sẽ ngọp, cũng may. Một lần nữa, tôi liều mình sanh con, dù nữ hộ sinh chưa cho rặn. Nữ hộ sinh may vết thương, tôi được đẩy ra phòng, thấy anh cười, tôi ráng cười dù tôi lạnh run, người tôi kiệt sức, nói không nổi, nhưng tôi hạnh phúc, hạnh phúc vì con, con bình yên chào đời.