Vợ Chồng Hắc Đạo

Vợ Chồng Hắc Đạo - Chương 40: Kẻ đứng sau.....




*******

"Em còn cãi thì đừng trách anh... Có đói không???" Vẫn đè cô dưới thân anh hỏi.

Trong đầu Hàn Bạc Băng bắt đầu lập trình lại. Đói sao??? Trả lời "có" để anh lại ăn em nữa sao con sói chết tiệt nhà anh. Em không để lịch sử tái diễn lần nữa đâu!!

"Không!!! Em không đói!!" Hàn Bạc Băng trả lời dứt khoát không hề chần chừ.

"Vậy thì anh muốn có thêm tiểu bảo bối.." Vương Hạo Thiên cười gian xảo, nhỏ nhẹ nói bên tai cô.

Đôi mắt lam mở to hết cỡ cả người khẽ run, ra sức đẩy cái thân hình to lớn đang đè lên người mình miệng không ngừng lẩm bẩm:"Em đói, em đói chúng ta ăn thôi. Em không có sức chơi với anh nữa đâu."

Hai khóe môi anh lại nhếch lên thành đường cong tuyệt đẹp nhìn vợ nhỏ hoảng hốt tha cả cái chăn lớn trùm kín người vào nhà tắm đến ngoái đầu lại cũng chẳng dám.

Vợ nhỏ này của anh thật chẳng có từ gì để diễn tả. Đôi lúc cũng phải cạn ngôn với cô ấy mất, vợ nhỏ sợ bị anh ăn như vậy sao??

Khoảng 15 phút sau. Ở phòng ăn.

"Cậu chủ, phu nhân. Mời hai người dùng bữa" Bà quản gia vui vẻ lễ phép mời, rồi lui ra ngoài cùng những người làm khác.

Ngồi gọn như chú cún trên đùi Vương Hạo Thiên để anh bón cho từng thìa cơm, từng ngụm nước. Cả người chỉ có cái miệng há ra rồi ngậm lại nhai nhai chân tay múa máy vẽ vời trong không trung rồi lại sợ soạn thân hình cường tràng vạn vỡ của Vương Hạo Thiên.

Bàn tay trắng nõn dừng lại ở vùng ngực rắc chắc của Vương Hạo Thiên xoa xoa nắn nắn. Hai mắt sáng như sao, miệng lại lem nhem dầu mỡ cười tươi như hoa.

"Em đang kích hoạt dục vọng của anh đấy." Vương Hạo Thiên bá đạo buông một câu rồi tiếp tục gấp thức ăn cho vợ nhỏ.



Hai má cô ửng lên, đầu hơi cúi xuống lòng thấp thỏm lo âu mọi động tác đều dừng lại, ngoan ngoãn há miệng cho anh bón thức ăn. Cô biết rõ nếu bây giờ mà làm gì sai đảm bảo là sẽ bị ăn sạch sành sanh.

"Haizzz.....em no rồi không ăn nữa đâu!!" Xoa xoa cái bụng trắng tròn, miệng thở dài.

Vương Hạo Thiên cau mày tỏ vẻ không hài lòng:"Ăn thêm ít nữa. Từng đó làm gì đủ sức để chơi với anh."


"Anh còn muốn nữa......Em về Hàn gia anh có tin không??" Hàn Bạc Băng bị anh hù cho mất hồn mất vía, đành quay lại đe dọa.

Nâng cằm vợ nhỏ sát lại mặt mình. Vương Hạo Thiên ngón tay chạm nhẹ lên môi cô bá đạo hỏi lại:"Em đang đe dọa anh sao??"

Lấy lại tinh thần, bày luôn bộ mặt tiểu bạch thỏ đáng yêu, cọ cọ đầu vào cằm anh làm nũng:"Không có. À anh đã tìm được kẻ đứng sau chuyện đó chưa??"

Vương Hạo Thiên lại cười dịu dàng với cô. Lại đánh trống lảng em nghĩ tôi sẽ mắc lừa em sao??

"Chưa. Nhưng chuyện đó không quan trọng bằng chuyện hiện tại. No rồi thì anh đưa em lên phòng nghỉ ngơi!!"

Vẫn bá đạo và kiên quyết, bế thẳng vợ nhỏ lên phòng làm việc chính.

Lúc này ở bang Minh Vũ.

"Lão đại, bọn chúng vẫn chưa có động thái đánh trả. Có tiếp tục không?" Một người thân cận hỏi Minh Nhị

Hắn ta là Phi Hổ cũng được xem là lão nhị của bang Minh Vũ là thuộc hạ thân cận nhất, bên cạnh Minh Nhị lâu nhất.


Minh Nhị ngồi chiếm chệ trên ghế chính giữa căn phòng. Đôi mắt hiện lên vẻ tức giận, khó chịu. Bàn tay nắm chặt vào tay vịn kiềm chế cơn thịnh nộ.

_____________________

Đang mơ màng trên giường êm ấm, với tay sang bên cạnh tìm thân hình quen thuộc mà lại trống không. Bật người dậy chả thấy người trên gối chẳng còn chút hơi ấm nào chắc là đã đi từ sớm.Lại thấy mẫu giấy để ở kệ tủ

"Ở bang có việc gấp anh sẽ về sớm. Tỉnh dậy nhớ ăn uống đầy đủ." Đọc dòng chữ trên giấy Hàn Bạc Băng nở nụ cười hạnh phúc cảm thấy mình thật hạnh phúc. Sau khi vệ sinh cá nhân xong xuôi rồi xuống nhà.

Bà quản gia lễ phép cúi người chào:"Phu nhân, bữa sáng đã chuẩn bị xong. Trước lúc rời cậu chủ có dặn dò làm bữa sáng cho phu nhân."

"Anh ấy còn nói thêm gì nữa không?" Hàn Bạc Băng đi đến bàn ăn tiếp tục hỏi bà quản gia.


"Không thưa phu nhân." Bà quản gia trả lời rồi khi đi.

Không được ngồi trên đùi ai đó làm nũng, không được ai đó gắp cho từng món đút đến tận miệng thật chẳng có gì ngon. Ngồi châm châm gần cả tiếng đồng hồ vẫn chẳng nuốt nổi bữa sáng thả mỉa xuống uống một ngụm sữa rồi buồn chán ra phòng khách.

Điều chỉnh thiết bị truyền tin sau tai Hàn Bạc Băng lạnh lùng:"Điều tra được những gì??"

"Lão đại, hay chị thử đến xem thế nào em không biết phải nói thế nào. " Hàn Kha trả lời với giọng điệu run run lo lắng.

Rốt cuộc có chuyện gì, là ai mà làm cho đám thuộc hạ của Điệp Giả e ngại như vậy. Thật nực cười:" Được "

Ngồi lên bé cưng LaFerrari Fxx phóng thẳng trên quốc lộ. Mọi ánh mắt đều đổ dồn lên con siêu xe với số lượng chỉ có một. Cũng có vài chàng trai đi Pagani Huayra, Bugatti, BMW, Lamborghini,.... nhấn ga đuổi theo nhưng khả năng lái xe của họ có xách dép cho Hàn Bạc Băng cũng chẳng được.


.............

"Lão đại." Mấy tên thuộc hạ cung kính chào cô. Lần này về Trung Quốc cô không đưa nhiều người về chủ đưa vào người tinh nhuệ trong nhóm tinh nhuệ về phòng bị thôi. Đa số họ đều là những người có khả năng cận chiến, năng lực tốt và tuyệt đối trung thành.

Bốn năm nay căn cứ chính của Điệp Giả cũng được đặt ở Mỹ nhưng không hoạt động mạnh mẽ như trước đây tất cả đều được hành động bí mất và do bốn người Hàn Kha, Hàn Long, Hàn Y và Hàn Nhoãn thay cô tiếp quản. Ngoại trừ những việc quan trọng cần sự đồng ý của Hàn Bạc Băng thì còn lại bốn người họ đều tự mình giải quyết. Như lần này trở về Hàn Bạc Băng cũng chỉ có Hàn Kha, Hàn Long theo chân cô, hai cô gái kia ở lại trông coi trụ sở chính.

"Thế nào??" Hàn Bạc Băng lạnh lùng đi vào trong hỏi Hàn Kha, Hàn Long về việc của Thiên Vương bang.

"Em chưa biết là ai, nhưng chị thử xem cái này. Trên mỗi cái xác đều có hiện tượng của trúng độc. Em có gửi cho Nhoãn Nhoãn rồi chắc lát nữa sẽ có kết quả." Hàn Kha kích chuột vào ổ cứng trên máy tính, màn hình chiếu hiện lên những hình ảnh rợn gười của những xác người rùng rợn.

Nếu nói về độc thì chỉ có Điệp Giả là đứng đầu nhưng không phải người của cô. Họ là những người tôn trọng mệnh lệnh, không có lệnh từ bốn người đại diện nhất định không ai dám ra. Nhưng nhìn hình ảnh cũng đoán được là độc này không đơn giản.

Từ lòng bàn chân đến đầu gối theo hình ảnh là bị ngâm nước mặn sau đó cho loài con trùng siêu nhỏ gặm nhấm từng chút từng chút hai mắt trợn to lại không có lòng đen, ở khóe miệng có máu đen, nội tạng cũng thối rữa gần hết. Từng thớ thịt cũng biến thành màu đen và có cả những con côn trùng li ti đến đáng sợ.

"Được rồi, lát nữa gửi qua email cho chị. Chị cò có việc, có gì lập tức liên lạc." Những hình ảnh này thật làm cô đau đầu nhìn chẳng thể phân biệt được. Ra ngoài giải khuây rồi tính tiếp.

~~~~~~~~~~~~~~