Vợ Chồng Hắc Đạo

Vợ Chồng Hắc Đạo - Chương 37: Tắm nước lạnh bốn năm liền.




*****

Sau này khi ăn, cả nhà ba người cùng nhau về Vương gia nghỉ ngơi. Vương Thiên Vũ sau khi ăn no căng bụng, lên xe được một lúc đã lăn ra ngủ say từ lúc nào.

"Mừng phu nhân về nhà." Bà quản gia lễ phép chào cô. Trên mặt hiện rõ sự vui vẻ tột cùng.

"Suỵt....." Cô đưa ngón trỏ lên miệng bảo mọi người im lặng cho tiểu bảo bối ngủ.

Vương Hạo Thiên bế con trai lên phòng khác trên tầng đặt nhóc lên giường lớn, đắp chăn giúp nhóc rồi nhẹ nhàng ra ngoài.

Bà quản gia ở dưới đang trò chuyện vui vẻ với Hàn Bạc Băng.

"Phu nhân, người về thật tốt."

"Mọi người đều khỏe chứ??" Cô mỉm cười, nhẹ nhàng hỏi mọi người.

"Phu nhân về mọi chuyện sẽ ổn rồi!!!" Cô người hầu cười nói rồi thở dài.

Cũng có vài người mới hoang mang không biết cô là ai nhưng không dám nhiều lời. Ở Vương gia này kẻ nào nhiều lời cũng sẽ có hình phạt cho kẻ nhiều lời.

Bà quản gia đanh mặt quát mọi người rồi cũng lui xuống.

"Em không định ngủ sao??" Vương Hạo Thiên đứng trên cầu thang cười gian với cô.

Cô biết ngay ý định của anh là gì, lườm một cái rồi bật tivi xem chương trình.

"Ưm..."

Cả người cô được nâng lên rồi đặt lên chỗ êm hơn. Hai cánh môi hồng đào được đôi môi lạnh kia ngậm mút.

Lưỡi anh như con rắn nhỏ, luồn lách vào trong tìm kiếm chiếc lưỡi đinh hương xinh đẹp. Anh mạnh bạo khuất đảo bên trong khoang miệng cô, nút hết mật ngọt trong đó. Một lúc sau lâu sau anh mới lưu luyến buông tha cho hai cánh môi đã xưng đỏ kia.

Anh nhìn cô với ánh bắt đầy dục vọng. Bế bổng cô lên phòng.



Ném cô lên chiếc giường lớn êm ái. Anh nhanh chóng cởi bỏ áo vest bên ngoài dè cô dưới thân mình.

Đôi môi cô một lần nữa bị anh ngấu nghiến đến khi mùi máu tươi xộc vào mũi anh bắt đầu cúi xuống làm nhiệm vụ cao cả.

Nụ hôn xuống cổ, xuống xương quai anh mỗi một nơi đều để lại dấu đỏ như đóa hoa đánh dấu chủ quyền của riêng mình.

Bàn tay to lớn mất tự chủ mà lần mò vào trong người cô chạm đến những nơi tư mật.

"Roạc."


Tiếng xé váy vang lên. Thân hình quyến rũ trắng nõn nà của bà mẹ một con hiện ra trước mắt anh. Bộ đồ lót màu trắng phối ren như thêm dầu vào lửa, đốt cháy dục vọng trong anh.

Cô mệt rã rời gối đầu lên ngực anh, tay vòng qua ôm eo anh.

"Bốn năm nay, ổn chứ??" Hàn Bạc Băng cười như không cười hỏi anh.

Anh ôn nhu hôn nhẹ lên mái tóc đã cắt ngắn của cô:" Mỗi một ngày đều nhớ em. Cuộc sống không em thật sự rất tẻ nhạt."

"Nếu là em, có lẽ em sẽ yêu một người khác."

"Anh đã chờ em 12 năm, có chờ thêm nữa cũng không sao??" Vương Hạo Thiên nhìn cô gái nhỏ nằm trong lòng đôi mắt hơi đỏ lên.

Vòng tay cô ôm anh chặt hơn:"Anh thật sự không có nữ nhân nào sao??"

"Em thật sự muốn biết??" Ánh mắt gian xảo mình cô, giễu cợt.

Động tác anh dứt khoát, dè cô dưới người. Áp môi anh lên môi cô, nụ hôn nhẹ nhàng dần rở nên mãnh liệt vì sự đáp lại của cô.

Buông tha cho đôi môi xinh đẹp đang xưng, mình thẳng vào đôi mắt lam long lanh. Vương Hạo Thiên khàn khàn nói với cô:"Anh đã tắm nước lạnh bốn năm nay!!"

Hàn Bạc Băng ngạc nhiên với câu nói của anh. Thế mà chịu tắm nước lạnh hẳn 4 năm sao, cũng chịu chơi phết nhỉ. Nhưng bây giờ anh ấy bộc phát chẳng phải tội mình sao nhưng sao mà cô yêu anh quá vậy?? Một con sói đói như Vương Hạo Thiên mỗi khi phát hỏa lại đi tắm nước lạnh.


Đúng như những gì Hàn Bạc Băng nghĩ!!!! Cô bị Vương Hạo Thiên hành đến tận sáng mới tha cho cô ngủ.

•••••••

Hôm nay, Minh Nhị về Hàn gia nhưng người làm báo đêm qua cô không về. Gọi cho Hàn Lãnh Phong thì máy bận. Tìm mọi cách liên lạc với Hàn Bạc Băng cũng chẳng được.

Minh Nhị cuống cuồng tìm cô cả sáng. Minh Nhị không lo cô sẽ có chuyện vì vốn dĩ chẳng ai bắt nạt được cô. Mà Minh Nhị sợ cô sẽ buồn khi nhớ những chuyện đã qua.

Minh Nhị cũng chẳng biết từ khi nào lại quan tâm đến từng biểu cảm từng thói quen tật xấu của Hàn Bạc Băng. Chẳng lẽ anh đã yêu cô rồi sao???

Điều động cả bang Minh Vũ và cả Hàn Long cũng chẳng thấy tung tích.

11h trưa, tại Vương gia.

Hàn Bạc Băng trần truồng nằm trên giường trắng tinh. Những tia nắng vàng ươm len lỏi qua khe hở chiếu lên càng làm cảnh xuân trước mắt thêm phần diễm lệ.

Nửa thân dưới đau nhức kinh khủng. Chẳng phải lần đầu sao mà đau quá vậy??

Tỉnh rồi những vẫn chẳng muốn xuống giường, nói đúng hơn là chẳng đi nổi.


"Con sói đói Vương Hạo Thiên chết tiệt, đều tại anh ta mà cô thành ra thế này." Nhìn thân hình trắng hồng quyến rũ đầy rẫy những dấu hôn có vài chỗ bị bầm tím mà cô đỏ mặt. Nhẫn nhịn làm gù những bốn năm để rồi hắn ta trút hết lên người cô. Lòng mắng thầm vậy thôi nhưng thật lòng cô rất hạnh phúc.

"Cạch.."

Tiếng mở cửa vang lên.

"Bế đi ăn, đói rồi!!!" Cô nũng nĩu ngồi lỳ trên giường quay mặt vào trong.

"Mommy, sao mommy dậy muộn quá vậy??" Giọng nói non nớt vang lên làm Hàn Bạc Băng đứng hình. Tay với lấy vạt chăn trùm kín người để lộ cái đầu nhỏ.

"Aaaaaaaaa........ Con ra ngoài ngay cho mommy....." Hàn Bạc Băng hét toáng lên. Giọng trong trẻo mà đang thép, làm người trong nhà và ngoài vườn phải dừng lại hoang mang một lúc sau mới định hình lại


Vương Hạo Thiên đang ngồi đọc báo uống cafe nghe tiếng hét cũng bỏ luôn tất cả mà chạy nhanh lên phòng như giống ngựa Cabardin

Vương Thiên Vũ vẫn ngây ngô đứng nhìn mommy trốn trong chăn thì cả người nhẹ như đang trên không trung.

"Pịc....."

Nhóc bị papa Vương Hạo Thiên xách cổ áo ném ra khỏi cửa phòng. Đường đường là Boss tổng tập đoàn lớn thế mà lại bị đuổi như ăn xin thế này. Mất mặt.... Quá mất mặt.

"Không được sự đồng ý của papa, con không được vào trong này." Vương Hạo Thiên đanh mặt nhắc nhở con trai.

Bĩu cái môi nhỏ nhỉ xinh xinh kia lên, mặt pụng pịu đứng dậy xoa xoa hai cái mông tội nghiệp vừa bị nhóc đè lên. Uất ức xuống tầng uống tiếp cốc cafe đang dở của papa.

Ở trên tầng lại xảy ra chuyện mà Hàn Bạc Băng sợ nhất.

Vương Hạo Thiên cuốn gọn cô trong chăn cuộn kimbap đặt lên đùi:"Tại sao lại để thằng bé làm như vậy??"

"Chẳng phải tại anh không khóa cửa sao??" Nghe ông xã hỏi câu vô lý như vậy, Hàn Bạc Băng cau mày giận dỗi rõ ràng là cô còn chưa rời khỏi giường mà nói đúng hơn là tại anh ta biết rõ cô đang ngủ vì đêm qua bị hành cả đêm. Ra vài thì không lo khóa cửa còn trách cô thật vô lý.

Vợ nhỏ này của anh thật biết cách làm anh cười. Giận thôi cũng phải đáng yêu như vậy sao??

Ôm cô vào nhà tắm, tắm rửa vệ sinh sạch sẽ. Bốn năm rồi nhưng hình như các động tác của anh có chút nâng cấp rồi điêu luyện hơn trước rất nhiều... Hihi....

Anh giúp cô mặc áo lốt, quần chít và chiếc váy lụa đỏ chói lóa. Chiếc váy không quá kín đáo, cũng chẳng quá sexy đủ che hết những chỗ nhạy cảm và cả những dấu đỏ trên người cô.

____________________