Vì được đến một nơi mới nên hai cục cưng rất hào hứng, đôi mắt đen láy cứ nhìn khắp nơi. Mỗi khi thằng út thấy cái gì mới mẻ thì sẽ bi bi bô bô với mẹ về nó.
Tô Uyển cũng rất vui, cô vừa cười vừa bế Tư Mộ đi khắp văn phòng của chồng.
Đôi mắt Tần Chấp trở nên u ám khi thấy bảo bối vui vẻ bên con trai, khoé môi lại không kìm được mà nở nụ cười khi cô hạnh phúc, khiến cho khuôn mặt ôn hoà của anh trông rất đáng sợ.
Thằng lớn chỉ ngồi im trong lòng Tần Chấp, tựa đầu vào vai ba, đôi mắt đen láy chỉ nhìn căn phòng, lâu lâu sẽ nhìn qua mẹ và em trai, chân mày nhỏ xíu khẽ nhíu lại.
Tần Chấp nheo mắt, cố gắng kìm lại lời mình muốn nói, tay lại lấy tập tài liệu tiếp theo, cầm bút viết xuống lời nhận xét.
Anh làm xong sớm thì sẽ được…
Hình ảnh người đàn ông lạnh lùng bế đứa nhóc mũm mĩm tương phản là thế, nhưng lại hoà hợp đến lạ kỳ.
Dù sao thì sức trẻ con cũng có hạn, đứa bé ban nãy còn phấn chấn nhìn khắp nơi dần nhắm mắt lại, ngủ say đến mức chảy cả nước dãi.
Tô Uyển đặt thằng út vào trong nôi, dịu dàng đẩy đến tận khi bé ngủ mới thôi. Sau đó, cô đi đến cạnh chồng để nhìn Tư Triều, che miệng cười khẽ khi thấy bé đã ngủ say trên vai anh.
Có lẽ vì bé ngủ quá ngon nên cổ A Chấp đã ướt đẫm.
Cô khều nhẹ chồng yêu: “Để em bế Triều Triều cho A Chấp!”
“Không cần đâu bảo bối.” Tần Chấp thoát khỏi trạng thái làm việc trong nháy mắt, bỏ cây bút trong tay xuống, rồi vội vàng từ chối việc cô muốn tiếp xúc thân mật với tình địch.
Người anh cứng đờ khi cảm nhận được thứ gì đó lành lạnh ở cổ. Anh nheo mắt suy nghĩ, khi biết đó là gì thì nhíu mày, vẻ mặt u ám, gấp gáp đi đến chỗ nôi em bé.
Lúc thằng lớn cảm nhận được mình phải rời xa cái ôm ấm áp của ba thì khó chịu nhíu mày, trông như sắp tỉnh vậy.
Tô Uyển chớp mắt rồi bước đến: “Để em ôm cục cưng một lát cho.”
Tần Chấp nheo mắt đáp: “Không cần đâu bảo bối, cục cưng ngủ trong nôi sẽ thoải mái hơn.”
Nói xong, anh liền đặt bé vào trong nôi.
Bàn tay của Tư Mộ khẽ động đậy, cô chớp mắt, chuẩn bị bước lên vỗ về con.
Anh thấy vậy thì dém chăn cho con, rồi nhẹ nhàng vỗ lưng bé, tay kia thì lắc nôi: “Triều Triều ngoan ngủ đi nào.”
Tô Uyển cười ngọt ngào, bàn tay đang giơ lên yên tâm thả xuống.
Sau khi dỗ con xong, anh liền thu tay lại, u ám sờ cái cổ lành lạnh của mình. Giờ anh chỉ muốn đi vào nhà vệ sinh tắm rửa cho sạch sẽ mà thôi.
“Ha ha…” Đôi mắt của cô cong thành vầng trăng khuyết khi thấy hành động này của chồng yêu. Một người bị bệnh sạch sẽ như A Chấp bị dính đầy nước dãi của cục cưng nhỏ xíu trông buồn cười quá đi.
Tần Chấp bỏ tay xuống, rồi ôm lấy eo cô từ phía sau. Anh làm nũng tựa vào người vợ, tủi thân nói: “Bảo bối cười anh!”
Anh cụp mắt, hàng mi che khuất cảm xúc trong đôi mắt ấy đi, mút lấy cổ vợ yêu: “Uyển Uyển phải lau giúp anh cơ!” Lưỡi anh vờ như vô ý li.ếm cái cổ ấm áp của cô.
Từ xa nhìn lại, cảnh người đàn ông cao lớn quấn quýt lấy cô vợ bé bé xinh xinh trông hài hoà đến kỳ lạ.
“Vâng… Ha ha ha…” Cái cổ bị anh mút liế.m vừa ngứa lại vừa tê, khiến cô quên béng những lời mình vừa định nói, nhịn không được mà bật cười thành tiếng: “A Chấp thả em ra đi mà~”
“Anh không thả đâu, ai bảo Uyển Uyển cười anh.” Tần Chấp cụp mắt, bế cô lên bằng kiểu công chúa, rồi cả hai cùng ngồi xuống cái ghế bự chà bá của anh. Sau đó, anh lại dúi đầu vào cổ cô, tiếp tục làm nũng: “Em phải bồi thường cho anh~”
Tô Uyển chớp mắt, khuôn mặt đỏ ửng vì cười. Cô tưởng anh muốn mình lau chỗ Triều Triều chảy nước dãi nên ngoan ngoãn quay đầu lại, ngẩng lên hôn cằm chồng rồi lấy khăn tay ra lau.
Tần Chấp lẳng lặng đợi cô lau xong mới ấm ức nói: “Ý anh là em phải ngồi đợi anh làm việc cơ.”
Cô chợt hiểu ra, chớp mắt rồi gật đầu, ngồi tựa vào lòng chồng yêu.
…​
Theo thời gian dần trôi, ánh mắt của Tô Uyển cũng chuyển từ ngòi bút đến khuôn mặt của chồng, rồi lưu luyến dừng tại đấy mãi.
Lúc đàn ông nghiêm túc là lúc họ quyến rũ nhất, huống chi là người đàn ông hiếm có khó tìm như Tần Chấp.
Anh che lại đôi mắt của bảo bối, quăng bút xuống rồi gọi điện nội bộ: “Xong hết rồi, cậu qua đây lấy tài liệu, rồi mai nộp lên những phần cần phải sửa cho tôi.”
“Vâng…” Trợ lý Tôn còn chưa nói xong thì điện thoại đã bị ngắt.
Trợ lý Tôn:… Sao giọng boss hôm nay dịu dàng hơn bình thường nhiều thế.
Không lâu sau, anh ta nhìn thấy boss tay trong tay về sớm với vợ thì đã hiểu ra nguyên nhân của chuyện này.
***​
“Sao vậy A Chấp…” Tô Uyển chớp mắt, nhìn cái bóng trước mặt mình: “Ưm…”
Cô chưa nói hết thì anh đã hôn lên môi cô, hàng mi dài như bàn chải làm lòng bàn tay anh khẽ run, ngọn lửa trong anh lại bùng cháy, nụ hôn càng trở nên nồng nhiệt.
Khó khăn lắm họ mới tách ra khỏi nhau được, anh tỳ vào trán cô, ngón tay cái xoa đôi môi sưng đỏ kia: “Bảo bối cứ quyến rũ anh hoài.”
Đôi mắt của Tô Uyển vẫn còn mơ màng, tựa vào lòng chồng thở dốc, ngây ngẩn gật đầu.
Tần Chấp nhìn hai cục cưng đang ngủ say với vẻ hài lòng, khuôn mặt dần dịu lại.
“Hôm nay tụi mình đi chơi nhé bảo bối?”
Ánh mắt của Tô Uyển dần trong trẻo, chớp mắt hỏi chồng: “Tụi mình đi đâu chơi vậy A Chấp?” Sau đó, cô rối rắm cau mũi, nhìn anh với vẻ cầu cứu: “Các cục cưng vẫn còn đây mà A Chấp.”
Tần Chấp nheo mắt, rồi vuốt tóc vợ: “Bảo bối ngoan, không sao đâu nè. Bọn nhỏ đang ngủ ngon, để dì Tần và A Giáp chở về nhà được.” Nói xong, anh liền cọ trán với cô: “Bảo bối quên hôm nay là ngày gì rồi à?”
“Hôm nay là ngày gì vậy A Chấp?” Tô Uyển chớp mắt, sinh nhật của A Chấp đã qua rồi mà ta.
Anh cười, véo nhẹ mũi cô, trong đôi mắt đầy vẻ yêu chiều: “Hôm nay là ngày Vùng đất nguy hiểm ra rạp, bảo bối có muốn đi xem không?”
Đôi mắt Tô Uyển sáng rực: “Muốn ạ!” Cô suy nghĩ một lát rồi nói: “Sao nhanh vậy A Chấp? Mới một năm thôi mà?”
Tần Chấp mỉm cười đáp: “Lúc tụi mình quay chỉ là ngoại cảnh thôi, biên tập một năm đã là lâu lắm rồi.”
Anh nhìn sang tụi nhỏ, giọng nói bỗng nhỏ đi, hôn lên đỉnh đầu cô: “Thế bảo bối có muốn đi xem không nào?”
“Muốn ạ!” Tô Uyển gật đầu lia lịa.
Tần Chấp cười khẽ, tay lẳng lặng đẩy nhẹ cái nôi để dỗ dành các cục cưng sắp tỉnh giấc, vội vàng bước ra khỏi cửa.
Dì Tần:…
A Giáp:…
Hai cục cưng sắp tỉnh giấc:…
Dù hai cục cưng có ra sao thì bây giờ vợ chồng họ đã đến rạp chiếu phim.
Tuy họ đến rạp chiếu phim của nhà họ Tần, nhưng hôm nay không chỉ có mỗi bộ Vùng đất nguy hiểm. Tần Chấp không phải kiểu người thích bao hết rạp chiếu phim hoài, mà anh chỉ mua hết khu mà họ đang ngồi thôi.
Nhờ bộ Cuộc chiến giữa các vì sao đã từng làm mưa làm gió khắp thế giới mà ai cũng biết đến đạo diễn Morris, vậy nên có không ít người đến xem bộ Vùng đất nguy hiểm, cả rạp chiếu phim đều ồn ào không thôi.
Vì họ đi vào bằng lối VIP nên không gặp phải ai khác cả.
“Bảo bối có muốn ăn bắp rang không?” Tần Chấp vừa xoa đầu cô vừa cười tủm tỉm mở cái túi nhỏ, rồi lấy mọi thứ ra.
Trong giỏ có nào là bắp rang, sữa bò, còn cả bánh quế hoa anh tự làm, mận chua… Anh giống như chú mèo Doraemon có một chiếc túi thần kỳ chứa đựng những đồ ăn vặt mà cô thích vậy.
Mắt cô sáng như sao, hai má lúm đồng tiền cười ngọt ngào.
“A Chấp tốt quá!” Cô bỗng nhiên hôn anh tới tấp.
Tần Chấp ôm eo của vợ, bệnh sạch sẽ giống như không cánh mà bay, nụ cười trên mặt cũng xán lạn y hệt cô.
A Ất làm thay cho A Giáp vội vàng cúi gằm mặt đếm kiến, trong lòng chỉ muốn hôn A Giáp hai cái. Ai làm ở vị trí “vàng” này… Đúng là quá vất vả!
Rất nhanh thì phim đã bắt đầu, Tô Uyển không nói chuyện nữa. Tần Chấp không quấy rầy vợ, mà chỉ ôm cô vào lòng, lâu lâu lại đút cô ăn, sau đó lại bình tĩnh ngồi xem với vợ yêu.
Dù sao thì… Đây cũng là lần đầu tiên vợ chồng họ diễn chung với nhau.
…​
Phim đã chiếu xong.
Trời tháng bảy tháng tám oi bức vô cùng, thế mà trông cặp vợ chồng vừa ra khỏi lối VIP lại giống như không hề cảm nhận được.
Tô Uyển khoác tay chồng, ríu ra ríu rít nói chuyện với anh. Đôi mắt của anh đong đầy dịu dàng, kiên nhẫn đáp lại từng vấn đề nhỏ nhặt lẫn ấu trĩ của cô.
…​
Tô Uyển ngồi trong lòng chồng ở trong xe vẫn còn ríu ra ríu rít: “A Chấp diễn quá tuyệt vời!” Cô hếch ngực: “Hay giống em vậy á!”
“Ừm!” Tần Chấp bật cười, đôi mắt lại dịu dàng khó tả: “Hay giống Uyển Uyển vậy đó!”
Người ngoài sẽ nghĩ cô quá kiêu ngạo, ngay cả khen chồng mà cũng phải so với mình mới được. Tuy vậy, anh biết đây chỉ là những gì mà cô nghĩ thôi.
Anh hôn lên trán vợ, đôi mắt sâu hun hút bỗng sáng lấp lánh, cõi lòng như tan thành một vũng nước: “Sao bảo bối lại đáng yêu vậy nè!”