“Được được được!” Tần Chấp vừa cười vừa ôm Tô Uyển. Anh ngẩng đầu lên để cô dễ vùi đầu vào gáy mình như cún con hơn: “Anh cũng giống như Uyển Uyển.”
Cô bĩu môi, cọ tới cọ lui cho đến khi đầu tóc thành ổ gà mới thôi.
Đôi mắt anh ánh lên niềm vui, bật cười thành tiếng, búng nhẹ trán vợ rồi cất tiếng trêu chọc: “Vậy tối anh tắm thì sao?”
Cô khựng lại, khuôn mặt nhỏ hiện lên vẻ rối rắm, cắn nhẹ yết hầu của chồng, nói với giọng mơ hồ: “Em không chịu không chịu đâu, dù sao thì em cứ cọ đấy!”
Tiếng cười của anh càng lúc càng to hơn. Bảo bối của anh đáng yêu chết mất!
Một lát sau, yết hầu của anh khẽ nhúc nhích, ánh mắt bỗng trở nên nguy hiểm: “Bảo bối buông ra trước đã nhé?”
Giờ đã là tháng bảy, nên anh cũng chỉ mặc một lớp áo mỏng. Lúc ôm cô vào lòng, anh có thể cảm nhận được hơi ấm của cơ thể cô lẫn dáng người hấp dẫn kia.
Đã vậy, hơi thở nóng bỏng của bảo bối còn phả vào yết hầu của anh, khiến lòng anh ngứa ngáy không thôi.
Tô Uyển chưa kịp trả lời thì tiếng mẹ Tần đã vang lên: “Uyển Uyển, mẹ vào đấy nhé!”
Lúc mẹ Tần đi vào còn bế hai cục cưng trên tay, sau đó đặt tụi nhỏ xuống giường rồi cười: “Cục cưng muốn chơi với con đấy.”
Khi cảm nhận được đôi môi đỏ mọng của vợ càng ngày càng xa mình, Tần Chấp quay sang nhìn cô đang ôm lấy hai đứa nhỏ.
Anh dám cá rằng mẹ mình cố tình làm vậy! Vì sao ấy hả? Vì anh mới thấy sự hả hê trong mắt bà chứ còn gì nữa.
***​
Thời gian trôi vèo vèo, chẳng mấy chốc mà đã sang tháng tám.
Đồng thời, tiệc đầy tháng của hai cục cưng cũng được tổ chức trong hôm nay.
Đáng lẽ buổi tiệc này phải tổ chức từ tháng trước cơ, nhưng vì Tô Uyển còn đang ở cữ nên họ đành dời lại.
Chuyện Tần Chấp tuyên bố vợ yêu ở cữ hai tháng xong vào tối qua đã khiến cô vui gần chết.
Sau khi nghe tin ấy, cô đã nhảy ùm vào trong bồn tắm, chà khắp người tận hai lần rồi mới chịu đi ra khỏi phòng tắm.
Tô Uyển tắm xong còn đứng soi gương một hồi, véo nhẹ eo mình rồi hỏi chồng yêu đang cầm khăn lông tới: “A Chấp có thấy mỡ mỡ trên eo em không? Em có cần giảm béo không?”
Suy cho cùng thì ở cữ chính là lần dậy thì thứ hai của người phụ nữ. Đã vậy, trong hai tháng này cô còn được chồng chăm sóc kỹ lưỡng, ngay cả món ăn cũng trở nên đa dạng, kết quả là cô đã bụ bẫm như xưa.
Cũng nhờ thế mà trông cô trẻ hơn xưa nhiều lắm.
Anh nheo mắt với vẻ hài lòng: “Bảo bối không cần giảm cân đâu. Em có chút mỡ mỡ nhìn đẹp hơn, ôm cũng thoải mái hơn.”
“Vâng!” Tô Uyển chớp mắt, nghĩ thầm lời A Chấp nói luôn đúng, nên cô vứt chuyện này ra sau đầu luôn.
“Bảo bối ngoan lắm.” Anh vừa cười vừa nhẹ nhàng lau tóc cho vợ yêu.
Ngoại trừ eo có chút mỡ thì ngực cũng nở nang hơn. Vì khung xương của cô nhỏ, nên trông cô còn quyến rũ và trưởng thành hơn trước kia.
À, Tần Chấp nhận ra điều này sau khi vợ yêu thử lễ phục ấy mà.
Lúc ấy, mặt anh tối sầm lại, chỉ muốn móc hết mắt của những người ở đây ra thôi! Anh bỗng nghĩ đến việc bảo bối sẽ mặc nó trong bữa tiệc thì…
Mấy tình địch suốt ngày giành bảo bối của anh còn bày đặt mở tiệc nữa chứ!
Dù anh có làm nũng với vợ đến cỡ nào thì lễ đầy tháng vẫn diễn ra vào ngày hôm sau.
Một tay anh bế tình địch, tay còn lại ôm eo vợ chậm rãi đi xuống cầu thang. Tuy vậy, bầu không khí xung quanh Tần Chấp vẫn vô cùng đè nén.
“Hoan nghênh mọi người đã đến tiệc đầy tháng của hai đứa cháu Tần Tư Triều và Tần Tư Mộ của tôi…” Khuôn mặt vốn nghiêm túc của ba Tần bỗng ôn hoà. Ông chỉ nói đúng hai câu, đại ý là cháu tôi tên Tần Tư Triều và Tần Tư Mộ, sau này đừng có mà đụng chạm đến bọn nó.
Ba Tần nói xong liền nhìn về phía Tần Chấp với vẻ dò hỏi xem anh có muốn bổ sung gì không.
Tần Chấp nhìn con út chảy nước dãi trước mặt bảo bối bằng đôi mắt tối tăm: “Thằng nhóc quỷ.”
Lúc nhận được tín hiệu của ba Tần, anh liền nở một nụ cười ôn hoà lại không kém phần xa cách, sự đau lòng khôn xiết đong đầy trong mắt: “Khó khăn lắm Uyển Uyển mới sinh được hai đứa bé.” Sau đó, anh như nghĩ đến điều gì, lắc đầu, nói với vẻ u oán: “Kể từ khi có con, tôi đã bị thất sủng…”
Dù anh không thích hai đứa nhóc quỷ này mấy, nhưng Uyển Uyển đã đem lòng yêu thương chúng nó thì sao anh nỡ khiến cô buồn lòng được chứ? Vả lại, chúng nó cũng là kết tinh tình yêu của anh và bảo bối…
Tuy anh không thích chúng, nhưng nếu ai dám bắt nạt tụi nhỏ thì… Tần Chấp nheo đôi mắt tàn nhẫn khát máu, thầm nghĩ ai dám làm vậy thì sẽ chọc giận anh.
Tuy anh chỉ uyển chuyển nói vợ mình thương hai đứa nhóc đến cỡ nào, nhưng họ đều biết đến mức độ chiều vợ của Tần gia… Thử hỏi sao họ có thể không hiểu ý anh được đây.
Mọi người đồng loạt gật đầu với vẻ tán thành.
“Đúng vậy, lúc trước vợ tôi mang thai cũng vất vả lắm…”
“Đúng thế, sinh đôi còn vất vả hơn…”
Đám đàn ông ở đây cảm thán cứ như họ rất hiểu về quá trình vợ mình mang thai vậy… Dù rằng rất nhiều người ở đây chỉ mải mê quấn quýt với tình nhân trong khi vợ đang có bầu.
Đại thiếu gia của nhà họ Lương vẫn còn đang theo đuổi người mình thích nghe vậy liền hừ nhẹ, chỉ cảm thấy nụ cười của Tần Chấp siêu gai mắt.
Anh ta bỏ đồ trong tay xuống, nhìn người đàn ông ôn hoà đứng cạnh sân khấu, rồi cất bước đi qua đấy.
***​
Điều mà phụ nữ chú ý lại không giống cánh đàn ông.
Vu Mộng khoác tay chồng, môi nở nụ cười công thức hoá, trong lòng lại âm thầm mỉa mai ông chồng khoác lác về việc mình hiểu vợ mang thai cực khổ đến nhường nào. Nói thật thì chưa chắc chồng cô ta đã biết cô ta có nôn nghén khi mang thai không nữa.
Cô ta vô thức nhìn về phía phu nhân của Tần gia thì thấy ánh mắt rất đỗi dịu dàng của Tần gia, ngoài miệng lại đang nói gì đó buồn cười, khiến cho người phụ nữ kia bật cười thành tiếng.
Người phụ nữ kia đã quá đôi mươi, lại từng sinh con nhưng mặt mày vẫn còn nét hồn nhiên, nụ cười rạng rỡ chẳng khác nào nữ sinh cấp ba.
Ánh mắt cô ta dần xa xăm khi nghĩ về chuyện xưa. Ai cũng biết nhà họ Tần là danh gia vọng tộc, nên khi một minh tinh không mấy nổi tiếng như Tô Uyển lấy cậu út… Đám phụ nữ các cô còn từng bảo rằng cuộc hôn nhân này sẽ không bền lâu.
Nhưng sự thật thì sao? Cô ta nhìn cánh phụ nữ đang mỉm cười công thức hoá, thầm nghĩ cuộc sống đã thay đổi họ, vậy mà… Người kia vẫn còn hạnh phúc như thuở xưa.
Hai cái tên Tần Tư Triều và Tần Tư Mộ như đang mỉa mai sự ngu dốt năm xưa của cô ta vậy.
Trên đời này luôn có một số người khiến bạn thậm chí không dám hâm mộ như vậy đấy.
***​
Quay lại với cặp chính thôi nào.
Tần Chấp vừa cười vừa làm nũng với vợ, trong mắt như đang muốn nói mau khen anh: “Bảo bối thấy anh nói hay không?”
Cô chớp mắt, tựa vào lòng chồng, rồi gật đầu với vẻ chắc chắn: “Hay lắm ạ!”
Anh nheo mắt, hừ nhẹ rồi tủi thân nói: “Bảo bối không yêu anh nữa rồi! Trước nay em luôn hôn anh mà!” Sau đó, anh bế thằng út lên rồi quơ qua quơ lại: “Có phải vì tên nhóc yêu tinh này không?”
Ánh mắt trong veo của Tần Tư Mộ cứ nhìn chằm chằm vào người ba đang làm nũng với mẹ.
Tô Uyển chưa kịp lên tiếng thì bé đã trở nên phấn khích, nói bi bi bô bô gì đó, bàn tay nhỏ khẽ nhúc nhích, rồi tát cái bép lên mặt ba.
Tần Chấp:…
Tô Uyển chớp mắt, lời nói sắp thốt ra bị “cú đấm” này cắt ngang, đổi thành tiếng cười khúc khích…
Mẹ Tần nhìn Tần Chấp nheo mắt, ngón tay đặt gần bụng khẽ động đậy, nụ cười nơi khoé môi cứng đờ. Ha ha, người khác sẽ nghĩ đây là cảnh tượng gia đình nhỏ ấm áp, nhưng bà thì không. Nói thật thì bà vẫn chưa quên vệt đỏ nơi cổ Uyển Uyển giữa trưa nay đâu đấy.
Ha ha, bà tin chắc lòng chiếm hữu của thằng út sẽ quấy phá khi nó thấy hai đứa nhóc “tình địch” cho mà xem… Thế nào tâm trạng của nó cũng sẽ vi diệu lắm.
***​
Lúc yến hội kết thúc, một số người đồng loạt truyền ra tên của hai đứa nhóc nhà Tần Chấp và Tô Uyển. Chỉ trong chốc lát, tin này đã truyền khắp internet.
Những người tham dự bữa tiệc chỉ khôn ngoan cười cười chứ không nói lời nào.
Tư Triều và Tư Mộ - Ngày đêm tương tư và nhớ nhung người.
Tui là fan cuồng của Uyển Uyển:… Tui cho màn ngược cẩu này 100 điểm luôn!
Uyển Uyển là nữ thần của tui:… Em cứ tưởng mình đã bách độc bất xâm, ai dè anh chị lại ra một đòn trí mạng thế này *Nằm trên đất khóc lóc*
Một cẩu độc thân: Đạp đổ ghế rồi trốn đi! Hai người thắng rồi! Em đi là được chứ gì?! *Em bé phẫn nộ.jpg*
Tuyệt Tình Cốc: Tui chỉ muốn hỏi là khi nào xe cấp cứu mới tới vậy? *Mất quá nhiều máu.jpg*
Uyển Uyển đẹp nhất: Sao 120 lại không giải quyết việc đôi vợ chồng ngược cẩu vậy trời?! Hằng ngày cẩu độc thân là tui đây đã bị họ ngược đến mức không còn thiết tha gì cuộc sống này nữa…