“Sao vậy bảo bối?” Tần Chấp ngồi bật dậy, liên tục vỗ về cô: “Sao vậy bảo bối? Em mau nói cho anh đi.”
Tô Uyển cảm thấy bụng mình đang đau từng cơn, khiến cô không thốt nên lời, chỉ biết ôm chặt lấy bụng.
Đôi mắt của Tần Chấp ánh lên sự vặn vẹo khi thấy dáng vẻ khổ sở của vợ, không màng đến móng tay đang đâm sâu trong thịt mình, hít một hơi thật sâu, run rẩy nói: “Bảo bối ngoan, ngoan lắm, em đừng sợ nhé. Giờ tụi mình sẽ đi bệnh viện là không đau nữa, ngoan nhé…”
Anh bế cô chạy ra cửa, lần đầu tiên hét lớn: “Chú Tần! Chú Tần! Mau lên! Đi bệnh viện!”
Chú Tần thức dậy thì thấy vẻ mặt trắng bệch của cậu chủ, vội vàng đi ra ngoài lấy xe.
“Sao vậy? Có chuyện gì vậy?” Đèn đóm trong nhà họ Tần mở toang, mẹ Tần khoác vội cái áo chạy ra thì thấy thằng út mang dép lê đang bế vợ nó đứng trong phòng khách. Bà thấy vậy thì đã hiểu ngay: “Sao lại thế này? Mới tám tháng thôi mà?”
Tần Chấp không trả lời, chỉ luôn miệng trấn an vợ: “Ngoan, tới bệnh viện thì sẽ không đau nữa.” Anh nói năng lộn xộn, bàn tay lại vững vàng ôm lấy cô ra ngoài.
Anh biết trong tay mình là bảo bối nên dù có sợ cách mấy, tay anh cũng không thể run…
Mẹ Tần biết giờ mình có nói gì thì Tần Chấp cũng không nghe lọt, mặc quần áo chỉn chu rồi chỉ huy mọi người: “Chị Tần lấy hết những thứ mà mình đã chuẩn bị lại, chị Vương mau đi gọi điện cho bệnh viện, tiểu Vương lái thêm một chiếc xe lại đây…”
Sau đó, bà lên xe với ba Tần và thằng lớn vừa mới mặc quần áo chỉnh tề.
“Hu hu hu… A Chấp…” Tay Tô Uyển nắm chặt quần áo Tần Chấp, sắc mặt trắng bệch cuộn tròn trong lòng anh.
“Ngoan, anh đây, A Chấp đây.” Đôi mắt Tần Chấp ngập tràn đau đớn, ngón tay cũng vô thức run rẩy, hôn lên những giọt mồ hôi trên trán vợ: “Bảo bối không đau, không đau nhé, sắp tới bệnh viện rồi. Bảo bối ngoan đừng sợ…”
Sau đó, anh vội vàng thúc giục chú Tần: “Nhanh lên! Nhanh hơn nữa!”
Chú Tần không đáp, chân lại dẫm ga tăng tốc.
Trong bóng đêm, một chiếc xe phóng như bay qua khắp các nẻo đường.
***​
Lúc họ tới bệnh viện thì ngoài cổng đã có vô số người đứng đợi. Anh ôm vợ xuống, rồi chạy như bay vào trong.
“Con đi theo làm gì vậy A Chấp!”
Mẹ Tần thở hổn hển vội vàng giữ chặt lấy thằng con trai đang chuẩn bị đi theo sau: “Đây không phải là sinh thường, giờ con đi vào chỉ gây cản trở cho bác sĩ mà thôi!”
Tần Chấp nghe thấy mình sẽ gây cản trở cho bác sĩ liền rụt tay về, sắc mặt tái nhợt.
Trán Tô Uyển đã thấm đẫm mồ hôi, gật đầu: “A Chấp… Em… Không sao…”
Tần Chấp gật đầu, trong đôi mắt tràn đầy sự sợ hãi, cúi người thành kính hôn lên trán vợ: “Bảo bối ngoan, em sẽ không sao đâu.”
“Mau vào trong.” Anh không bảo họ dừng lại, nắm chặt tay cô rồi buông tay ra, trong lòng kìm nén nỗi xúc động muốn cất bước theo sau, hai mắt cứ nhìn chằm chằm vào họ.
Đèn phẫu thuật sáng lên.
…​
Tuy sắc mặt Tần Chấp vô cảm nhưng đầu óc cứ nghĩ đến kết quả xấu nhất, mồ hôi trên trán túa ra như tắm, bàn tay cứ run rẩy mãi thôi.
Lỡ bảo bối bị xuất huyết sau sinh thì sao… Lỡ đâu…
…​
“Sao bảo bối còn chưa ra nữa?!”
Mẹ Tần đang nôn nóng đi qua đi lại trừng con trai: “Con vội cái gì? Uyển Uyển mới vào thôi!”
Ba Tần cũng vỗ vai Tần Chấp.
Đã qua lâu như vậy rồi, sao có thể chỉ mới đi vào được chứ? Chân anh như nhũn ra, cứng ngắc đi đến băng ghế rồi ngồi xuống.
Tần Chấp cảm thấy từng giây cứ như một năm, mỗi phút đều vô cùng giày vò.
Giọng anh khàn khàn, đôi mắt hệt như đứa trẻ bướng bỉnh phải tìm được đáp án mới thôi: “Uyển Uyển sẽ bình an phải không mẹ?”
Mẹ Tần chớp mắt, một giọt lệ chảy dài theo má. Trong suốt những năm qua, đây là lần đầu tiên bà thấy Tần Chấp yếu ớt đến nhường này, vỗ lưng con trai với vẻ an ủi: “Con đừng lo, Uyển Uyển sẽ bình an! Bác sĩ và y tá đều do con chọn lựa kỹ càng, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì.”
“Đúng vậy, nhất định sẽ không sao…” Tần Chấp lẩm bẩm như đang an ủi mẹ Tần, lại như nói cho chính mình.
Trước khi Uyển Uyển sinh, anh đã xem xét tất cả bác sĩ, cuối cùng mới chọn ra những người giỏi nhất, nên cô sẽ bình an thôi.
Nếu có ai đi ngang qua thì sẽ thấy một người đàn ông đang ngồi thẳng tắp với khuôn mặt vô cảm trước cửa phòng phẫu thuật. Khi đến gần sẽ phát hiện sắc mặt của anh trắng bệch, đôi môi run run thì mới biết anh căng thẳng đến không thốt nên lời chứ không phải bình tĩnh như họ tưởng.
…​
Sao cô còn chưa ra nữa…
…​
Lúc Tần Chấp sắp chịu hết nổi thì cửa phòng phẫu thuật mở ra, một tiếng khóc ầm trời bỗng vang lên.
Anh vội ngẩng đầu, nhanh chóng đứng dậy để đi qua: “Sao rồi?” Sau đó nhìn vào bên trong, sao bảo bối của anh còn chưa ra nữa? Nghĩ vậy, giọng nói của anh bỗng trở nên căng thẳng: “Uyển Uyển đâu rồi?”
Y tá:…
Y tá nhìn trán boss Tần được bầu là nam thần rịn đầy mồ hôi, sự hâm mộ bỗng loé lên trong mắt, lời chúc mừng sinh đôi sắp nói ra cũng bị cô ta nuốt lại: “Phu nhân của ngài rất khoẻ, giờ bác sĩ đang lấy khối u ra, khoảng ba tiếng nữa là sẽ xong thôi.”
Đôi mắt của Tần Chấp tràn đầy sự sợ hãi khi nghe vợ phải làm một cuộc phẫu thuật nữa.
Hai đứa trẻ là vai chính không thích bị lờ đi liền nắm chặt tay, tiếng khóc vốn đã ngưng bỗng vang lên.
Nghe thấy tiếng khóc của cục cưng, ba mẹ Tần đang đi về phía này tăng tốc, vây quanh y tá nhìn hai đứa bé đang nằm trong lồng giữ nhiệt bằng ánh mắt lo lắng lẫn vui vẻ.
Y tá cũng nhớ ra chuyện này, nở một nụ cười rồi nhìn về phía Tần Chấp: “Chúc mừng thiếu gia, chúc mừng phu nhân, hai vị thiếu gia đều rất khoẻ mạnh!”
Tần Chấp nghe thấy có người gọi tên mình nên vô cảm nhìn qua, sau đó lại nhìn về phía cửa phòng phẫu thuật như thể giây tiếp theo bảo bối sẽ bước ra từ đó vậy.
“Hai đứa cháu ngoan của bà.” Dù Mẹ Tần rất vui nhưng vẫn không quên lo lắng cho con dâu: “Uyển Uyển sao rồi?”
Y tá trả lời bà y hệt như ban nãy.
Trái tim đang lo sợ của bà dần thả lỏng, cũng biết bây giờ thằng con của mình không thèm nhìn ai nên chỉ mặc anh, rồi quay sang nhìn hai đứa bé: “Hai đứa bé này sinh non nên mới nhỏ con thế này…”
Y tá cười đáp: “Hai vị thiếu gia rất khoẻ mạnh. Đại thiếu gia nặng ba cân sáu lạng*, tiểu thiếu gia nhẹ hơn chút nhưng cũng nặng ba cân hai lạng**…”
*1 cân = 0.5 kg, 1 lạng = 100 gram => 3 cân 6 lạng = 2.1 kg.
**3 cân 2 lạng = 1.7 kg.
Tần Chấp buông thõng tay, chất lỏng nào đấy trong lòng bàn tay cũng theo đó mà trượt xuống nhưng anh vẫn không bận tâm. Tiếng nói của ba mẹ dần trở nên xa xôi, chỉ còn mình anh đứng trong thế giới u ám để đợi bảo bối đến cứu rỗi…
…​
Đôi chân cứ tựa như bị đóng đinh trước cửa phòng phẫu thuật, cũng không hề hay biết ba mẹ đã về từ khi nào.
“Két…”
Cửa phòng giải phẫu lại mở ra, một đám bác sĩ nối gót nhau đi ra.
Người Tần Chấp khẽ cứng lại, giọng nói khàn đặc: “Sao rồi?”
“Gia.” Bác sĩ mổ chính tháo khẩu trang xuống, cúi đầu cung kính báo cáo: “Cuộc phẫu thuật của Thiếu phu nhân thành công…”
Tần Chấp chưa đợi anh ta dứt lời đã đẩy ra, những bước đầu có hơi cứng ngắc nhưng sau đó càng đi càng nhanh, cuối cùng là chạy như bay.
Tuy vẻ mặt của bác sĩ đượm vẻ mệt mỏi nhưng môi lại nở nụ cười ôn hoà. Anh ta là thủ hạ của Tần gia đã lâu, nhưng chưa bao giờ thấy đôi môi của ngài ấy run rẩy và lo lắng như ban nãy, mệt mỏi cũng đáng thôi.
Tần Chấp bước vào thì thấy bảo bối nằm trên giường phẫu thuật đang được y tá đẩy ra, cái đầu nhỏ nghiêng sang một bên, đôi mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt y hệt như trong cơn ác mộng mà anh có kêu cỡ nào thì cô vẫn không tỉnh dậy…
Cõi lòng của anh bỗng vô cùng sợ hãi khi thấy cô như vậy, nhào đến cạnh vợ, bàn tay run rẩy đặt dưới mũi cô.
“Ấy, Tần thiếu…” Một y tá đang định nói gì đó thì người bên cạnh khều nhẹ cô ta, ra hiệu cô đừng mở miệng.
Y tá này liền ngậm miệng lại.
Đến khi hơi thở nhịp nhàng phả vào ngón tay của mình, Tần Chấp mới thở phào nhẹ nhõm, trước mắt bỗng tối sầm lại.
Tần Chấp nheo mắt, dùng một tay giữ thăng bằng, tay còn lại đan vào tay cô, sau đó nâng tay cô lên, nghiêng đầu vùi mặt vào lòng bàn tay cô với vẻ lưu luyến.
Y tá xung quanh lẳng lặng chờ đợi, mắt ai cũng tràn ngập vẻ ngưỡng mộ, không ai nỡ lên tiếng phá hỏng bầu không khí này cả.
Tần Chấp vùi đầu vào gáy cô, quyến luyến hít một hơi thật sâu để cảm nhận hơi thở quen thuộc và độ ấm nồng nàn.
Mắt anh rưng rưng, nước mắt như sắp trào mi.
Bảo bối… May là em vẫn còn ở đây.