Vào ngày khám thai định kỳ, sắc mặt của Tần Chấp cứng nhắc như máy móc vậy.
“Khoan đã A Chấp!”
“Sao vậy bảo bối?” Anh quay đầu nhìn về phía cô.
Tô Uyển bất đắc dĩ chớp mắt, bỏ trái ớt mà anh đang gắp xuống cái đĩa.
Tần Chấp nở một nụ cười cứng nhắc với cô.
Cô bật cười, cũng không nói những lời vô nghĩa như mình sẽ ổn thôi để an ủi anh, mà chỉ dùng hành động để chứng minh họ sẽ luôn ở bên nhau.
Tô Uyển vẫn dùng tay phải để đút thức ăn đến tận miệng cho chồng, cứ như còng tay không hề ảnh hưởng đến cô vậy.
Tần Chấp ngoan ngoãn há miệng như một đứa bé, sắc mặt cũng dịu lại.
Trong suốt khoảng thời gian bị trói buộc, mỗi khi tay trái của bảo bối cử động thì anh sẽ làm theo ngay, cứ như cô mới là chủ nhân của cánh tay này vậy.
Mỗi lần còng tay động đậy, trong mắt anh sẽ loé lên sự an tâm kỳ lạ.
Lúc mẹ Tần húp cháo thấy cái cảnh quơ tay múa chân ăn ý của vợ chồng thằng út thì…
Cảm thấy gai mắt kinh khủng!
Trước khi ra khỏi nhà, Tần Chấp đứng tại cửa cứ muốn đút chìa khoá để mở còng tay, nhưng anh vẫn không làm được.
Mẹ Tần đang ngồi trên sofa uống trà chậm rãi thổi nguội nó, cũng không mấy kinh ngạc trước hành động của con trai. Nói cho dễ hiểu thì trạng thái bây giờ của thằng út chính là con chó Golden Retriever đang tức giận, ai đến gần chủ của nó thì sẽ bị cắn chết. Cái khác ở đây là con chó này rất hung hãn, lại còn biến thái.
Nhưng… Trong mắt bà ánh lên vẻ lo lắng…
Tô Uyển cười tươi như hoa, bàn tay trắng nõn giữ chặt tay chồng, rồi lắc đầu: “A Chấp đừng mở ra.”
Sau đó, cô hôn lên má anh.
Trước giờ cô đã không quan tâm đến ánh mắt của người khác, bây giờ A Chấp của cô đang lo lắng sợ hãi thì cô chỉ biết suy nghĩ cho anh mà thôi.
Tô Uyển chỉ quan tâm đến cảm xúc của A Chấp.
Tần Chấp cúi đầu để tiện cho cô hôn, ánh mắt chợt loé lên vẻ phức tạp, đôi môi khẽ động đậy nhưng vẫn không nói lời nào. Anh nắm tay cô thật chặt, gật đầu, cơ thể cứng như gỗ cũng dần thả lỏng.
…​
Quả nhiên lúc vào bệnh viện có không ít người nhìn họ bằng ánh mắt kỳ lạ. Anh nheo mắt, sau đó nhìn một vòng quanh mình, khiến toàn bộ mọi người phải cúi đầu, không dám tỏ ra khác thường.
Bác sĩ lấy một thứ ra từ ngăn kéo.
“Kết quả thế nào vậy bác sĩ?” Tô Uyển chớp mắt hỏi.
Sắc mặt của Tần Chấp cứng lại.
Anh biết mình không nên tỏ ra sợ hãi nhưng vì có Uyển Uyển ở đây nên anh mới bộc lộ cảm xúc thật. Anh không muốn mình là người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, hoàn mỹ không chút tì vết trong mắt cô, mà chỉ muốn tham lam hưởng thụ sự đau lòng của bảo bối, sẵn tiện để lộ một chút điên cuồng lẫn âm u của bản thân.
Bác sĩ đọc kỹ tài liệu trong tay, rồi nở một nụ cười tươi rói: “Chúc mừng thiếu gia và thiếu phu nhân! Không sao cả rồi! Khối u không phát triển!” Sau đó, gật đầu nói tiếp: “Dựa theo tình hình thì không cần phải phẫu thuật trước, lúc sinh lấy ra cũng được!”
***​
Họ vừa ra khỏi bệnh viện, Tần Chấp bỗng nhiên hỏi: “Uyển Uyển, bác sĩ mới nói em không sao phải không?”
Tô Uyển cũng đang rất vui, sờ cánh tay của chồng vẫn ôm chặt lấy eo mình, đôi mắt híp thành vầng trăng khuyết: “Đúng vậy! Em không bị gì hết! A Chấp đừng lo lắng!”
Tần Chấp dịu dàng cười, giơ bàn tay đan chặt vào nhau lên, rồi nhắm mắt thành kính hôn lên mu bàn tay của vợ.
Thật may là em vẫn còn bầu bạn với anh đến suốt đời.
Lúc đi đến bãi đỗ xe, Tần Chấp giả vờ lơ đãng hỏi tiếp: “Hồi nãy bác sĩ đó có nói khối u của bảo bối sẽ biến mất không?”
Tô Uyển lắc đầu: “Không có. Bác sĩ chỉ nói có khả năng, nhưng bây giờ khối u vẫn chưa có dấu hiệu phát triển, chỉ cần lấy ra khi sinh là được.”
Tần Chấp lại gật đầu.
Lúc ngồi vào xe, Tần Chấp lại hỏi về vấn đề này.
Tô Uyển chớp mắt, vỗ tay với vẻ đã hiểu, ngẩng đầu hôn lên đôi môi của anh. Cô nhắm mắt lại, rồi cắn thật mạnh: “A Chấp đừng lo! Em không sao thật mà!”
Sự đau đớn trên môi dần lan toả, anh thè lưỡi liếm giọt máu vừa trào ra, vị tanh của nó đã khiến đầu óc của anh tỉnh táo.
“Ha ha…” Tần Chấp nheo mắt cười khẽ.
Nụ cười kéo dài từ chân mày đến khoé mắt, ngay cả đường nét của khuôn mặt anh cũng dịu lại, giống như ánh mặt trời chói chang đã xua tan mọi sợ hãi bao ngày qua, khiến ai nấy cũng phải mỉm cười theo.
Tài xế và A Giáp ở phía trước đồng loạt mỉm cười khi thấy nụ cười này, sau đó thở dài đầy cảm khái.
Họ đã chứng kiến toàn bộ hành động của boss và phu nhân trong tháng này.
Ai nấy đều biết Tần gia yêu vợ của mình đến mức nào, lần này chỉ tô điểm cho sự bi.ến thái ấy mà thôi.
Từ trước đến nay, họ chỉ thấy Tần gia chăm sóc phu nhân kỹ lưỡng, từ mặc quần áo, mang giày đến học nấu ăn, còn phu nhân luôn vui vẻ hưởng thụ sự chăm sóc của chồng. Vậy nên, họ cứ tưởng rằng phu nhân không yêu Tần gia mấy, ít nhất thì không yêu nhiều bằng Tần gia.
Sau khi xảy ra chuyện lần này, họ mới biết những gì bản thân nghĩ đã sai.
Tình yêu của phu nhân cũng không thua gì Tần gia.
Lần này Tần gia lên cơn thật khủng khiếp, vậy mà phu nhân vẫn bao dung ngài ấy làm đủ thứ chuyện, từ đồng ý đeo còng tay, giả vờ như không nhìn thấy nụ cười rợn gáy của chồng, lúc nào cũng cười ngọt ngào, đến đút Tần gia bằng cái tay còn lại.
Vì phu nhân có một trái tim trong sáng như trẻ con, nên dù Tần gia có thay đổi đến cỡ nào thì phu nhân vẫn xem đây là A Chấp của mình.
Vào lúc ấy, phu nhân là động lực lẫn điểm tựa duy nhất của Tần gia.
Họ không dám nghĩ đến cảnh phu nhân có mệnh hệ gì luôn…
May thật, may thật… Ông trời phù hộ.
Tần Chấp cười xong thì cả người khoan khoái, sự u ám suốt cả tháng nay dần tan biến.
Anh vuốt tóc cô, môi nở một nụ cười dịu dàng: “Tụi mình đi chơi nhé bảo bối?”
***​
Đôi vợ chồng đang tình tứ không biết họ lại lên hot search của Weibo.
Chuyện này bắt nguồn từ một tấm ảnh do một cư dân mạng đăng lên. Trong hình có một bà bầu cười tươi như hoa đang tựa vào lòng chồng, mà anh chồng lại đang cúi đầu hôn lên mu bàn tay của vợ với vẻ thành kính lẫn đau lòng.
Tất nhiên là bấy nhiêu đó chỉ làm nền cho cái còng tay lấp la lấp láng dưới ánh mặt trời mà thôi.
Một cái móng heo:… Tui chỉ muốn biết đây có phải là mốt năm nay không thôi! *Vẻ mặt vô cảm với hai hàng nước mắt tuôn rơi*
Vì người đăng chỉ định đăng chơi nên bài này không nổi tiếng cũng là điều dễ hiểu.
Mọi chuyện trở nên kịch tính là khi fan bơi vào thảo luận.
Đối với các fan của Tô Uyển, đã lâu rồi không thấy bóng dáng của cô chẳng khác nào tra tấn! Vậy nên ngày nào cũng có rất nhiều fan của Tô Uyển điên cuồng lướt Weibo để tìm kiếm bóng dáng cô.
Dương Dương không màng đến việc mình vừa phun hết nước ra, chỉ biết kích động hét lên: “Ôi mẹ ơi! Ôi mẹ ơi!” Sau đó, cô nàng nhảy cẫng lên, thầm nghĩ: Ôi mẹ ơi, còng tay! Còng tay kìa! Boss yêu quá hoá rồ hay đang chơi trò giam cầm thế?!
Uyển Uyển là nữ thần của tui: A a a a a! *Trái tim tan nát.jpg*
Cô nàng vừa phát biểu liền khiến vô số nguyên lão chú ý.
Tui là fan cuồng của Uyển Uyển:.. Tui đã quá quen với cảnh bị ngược rồi… *Tay Nhĩ Khang.jpg*
…​
Mọi chuyện đã nổi lên như vậy đấy.
Quả táo:… Không thể nào! Mau ôm lấy tui! Chắc họ chỉ đang làm theo mốt thôi!
Trái chanh:… Họ đang làm theo mốt thôi! Tui không muốn tin mình lại bị ngược tiếp đâu!
Quả nho:… Chắc chắn là vậy rồi! Tui không muốn thừa nhận đây là lòng chiếm hữu của boss đâu!
Khoai lang nướng: Với tư cách là một người bạn trai yêu trò chơi hơn… Tui cảm thấy họ chỉ đang chạy theo mốt!
…​
Bánh vừng tròn:… Hu hu hu! Tui quỳ l.iếm màn hình đây! Tuy ngọt nhưng sao lòng tui lại đau thế này!
Tui chịu hết nổi cảnh boss Tần luôn muốn cột vợ vào mình để rải cẩu lương rồi! Sao tự dưng lại thấy ghét bạn trai mình thế nhỉ…
Muôn vàn anh bạn trai khó hiểu nhìn bạn gái không thèm quan tâm mình, sau đó phẫn nộ… Thiệt tình! Lại là đôi vợ chồng ngược cẩu này!
Nhân viên số 1 của công ty Tần thị vô tình nhìn thấy chuyện này: Chậc, mấy người ít thấy nên mới vậy thôi.
Nhân viên số 2 của công ty Tần thị phải tăng ca: Ồ, lòng chiếm hữu của boss lại khiến bệnh xà tinh tái phát rồi à?
Nhân viên số 3 của công ty Tần thị phải tăng ca: Đây chỉ là chuyện nhỏ giữa boss và phu nhân thôi… Mà Boss ơi, khi nào thì boss mới về vậy!!!
Những người qua đường: Tụi tui chỉ lẳng lặng nhìn vợ chồng họ ngược cẩu chứ không hâm mộ chút nào đâu…
Alô, có phải là Polaroid không? Tôi muốn đặt một cái còng tay tình nhân!
Cái gì? Mấy người không có mặt hàng này?! Mấy người đang giỡn mặt với tôi đó hả? Rõ ràng đó là vũ khí của vợ chồng ngược cẩu mà! Mấy người không thể mô phỏng được sao???
Có phải chê tụi tui nghèo không?
Tới đây nào! Xem ra chúng ta phải tâm sự với nhau rồi!