Không biết từ khi nào, trên mạng đột nhiên xuất hiện một cơn lốc nói lời xin lỗi.
Những người trước kia chết cũng không chịu thừa nhận là anti-fan đều ngoan ngoãn tiết lộ tài khoản phụ của mình, sau đó xin lỗi một cách thành khẩn.
Họ dùng đôi mắt đỏ au nói liên miên y chang như bị trúng tà vậy, cứ như phải nói hết mười tám đời tổ tông ra mới được.
Một chuyện lớn như vậy lại hạ màn cực kỳ nhanh chóng, khiến cho quần chúng hóng chuyện ngơ ngác không thôi.
Cú cua gắt gì thế này! Không phải đã nói sau khi trở thành nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa thì yêu tinh không được thành người ư? Thời hiện đại cũng có tà thuật gì đó sao?
“Ôi chao! Thì ra năm đó ngọc nữ Lâm Hân đã bị anti-fan bôi nhọ thật!”
“Đáng tiếc quá!”
“Đúng vậy, năm xưa Lâm Hân đẹp lắm~”
“Cả Đường Triều Dương cũng bị bôi nhọ danh dự nữa!”
“Giới giải trí lộn xộn quá đi mất!”
Nếu đám người qua đường nhiều nhất chỉ khinh thường các anti-fan, chửi hai câu, thì các fan lại vô cùng phẫn nộ, nhất là fan của ngọc nữ Lâm Hân đã rời khỏi giới giải trí chỉ vì lời đồn bậy bạ năm đó!
Năm xưa Lâm Hân vô cùng nổi tiếng, fans nhiều vô số kể, bây giờ vẫn còn không ít. Tuy chuyện đó xảy ra đã lâu, đa số fan cuồng giờ đã có thần tượng mới, nhưng dù sao họ cũng đã từng hâm mộ cô, cộng thêm biết tin nữ thần của mình có kết cục thê thảm như vậy do bị anti-fan hãm hại, sao họ có thể không tức giận được cơ chứ?!
Cơn tức xộc lên não, cứ như họ đã quay lại lúc bị anti-fan vu khống, họ liên tục giải thích nhưng không ai chịu tin cả, hận không thể tát sưng mặt bọn anti-fan đáng ghét này.
Thật ra, fan là sinh vật vô cùng thần kỳ. Đôi khi, họ rất dễ bị dao động, nhưng nếu họ thật sự yêu bạn, thì họ không cầu mong được hồi báo từ bạn. Thậm chí, chỉ cần một ánh mắt hay một câu “Cảm ơn” ngắn ngủi, họ sẽ làm mọi thứ vì bạn.
Khi biết thần tượng bị bắt nạt, họ liền cảm thấy tức giận hơn lúc mình bị bắt nạt nữa.
Câu nói trên áp dụng vô cùng chính xác vào tình huống bây giờ.
Sự việc khủng khiếp trong quá khứ bị một đám fan phẫn nộ liên tục đào mộ, biến nó thành chuyện mà nhà nhà đều biết.
Khi đám anti-fan ra khỏi nhà, hàng xóm xung quanh sẽ nhìn bọn họ bằng ánh mắt khinh miệt, thậm chí còn có người qua đường chỉ chỉ trỏ trỏ bọn họ nữa. Bây giờ, bọn họ phải nếm trải mọi thứ mà các minh tinh bị bọn họ hãm hại đã từng trải qua.
Mọi việc càng đi theo chiều hướng bất lợi cho anti-fan khi Lâm Hân đăng một bài Weibo như sau:
Cảnh còn người mất.
Ngay cả khi ngọn lửa nhiệt tình của fan đã thắp lên, nhưng Lâm Hân đã bị tổn thương, trải qua bao thăng trầm không quay trở lại được nữa rồi.
Khi thấy bốn chữ chua xót kia, ai nấy cũng vô thức nghĩ đến cảnh cô gái đã bị đối xử bất công, sự tức giận dành cho anti-fan cũng tăng vọt.
Như vậy không phải rất tốt sao? Tần Chấp nheo mắt, nở một nụ cười lạnh lẽo.
Dù bọn họ không ngờ hay không thèm để ý đến việc Uyển Uyển sẽ trải qua những chuyện tương tự, nhưng trong mắt anh, bọn họ đã khiến cô phải chịu đựng một cuộc sống như thế này. Nếu vậy thì bọn họ sẽ phải nhận lấy sự trừng phạt của anh thôi. Nhiêu đây vẫn còn chưa đủ~ Trong mắt Tần Chấp hiện lên sự vặn vẹo, làm gì có chuyện anh chỉ ăn miếng trả miếng với những ai muốn làm thương tổn Uyển Uyển chứ?
Anh còn không nỡ nói nặng với bảo bối, bọn họ là cái thá gì mà lại dám thảo luận về cô chứ?
Xem ra anh phải đẩy nhanh tiến độ sản xuất Skynet mới được. Trong mắt Tần Chấp xuất hiện lên vẻ đáng sợ, anh muốn để tất cả mọi người không được nghị luận về bảo bối của anh nữa!
***​
Lúc này, những người sáng suốt đang quan sát kịch hay trên mạng chợt cảm thấy lạnh cả người.
“Tôn Hành! Cậu đang suy nghĩ gì đấy!”
Tôn Hành hoàn hồn: “Không có gì cả.”
Bạn anh ta nhìn người tên Tôn Hành với vẻ kỳ lạ, sau khi không thấy điểm gì bất thường liền yên lòng, vừa cười vừa vỗ đùi: “Cậu nhìn kìa! Đám anti-fan này ghê tởm thật đấy, tớ thấy rất sảng khoái khi đọc những câu mà cư dân mạng chửi bọn anti-fan.”
“Ừ ừ.” Tôn Hành ngơ ngác gật đầu.
“Ha ha, mà sao đám anti-fan này ngốc thế nhỉ!”
“Đúng đấy.” Tôn Hành sờ lông tơ đang dựng đứng của mình, nở một nụ cười cứng nhắc. Vì sao trước đây bọn họ lại không bị phát hiện? Hoặc là nói, bọn họ đã bị ai uy hiếp?
Anh ta nhìn đứa bạn bên cạnh với vẻ ghét bỏ, đây chẳng phải là điều mà ai cũng biết à, đúng là ngốc nghếch.
Sau khi màn kịch hay kết thúc, mọi người dần lấy lại sự bình tĩnh, lông tơ sau lưng dựng ngược cả lên. Họ chỉ cần động não một chút thì đã biết chuyện anti-fan tự thú có liên quan đến boss và Ảnh hậu Tô.
Sau đó nhớ lại kết cục của bọn họ…
Chuyện này cũng đã chứng minh được địa vị vững chắc của Tô Uyển và Tần Chấp trong lòng của mọi người.
Sau khi mọi chuyện chấm dứt, mẹ Tần liền gọi cho Tô Uyển.
Tần chấp nhận cuộc gọi, hàng lông mày nhíu lại với vẻ không vui, bật loa ngoài, rồi để điện thoại cách xa Tô Uyển.
“Alô? Con dâu?”
Tô Uyển chớp mắt với chồng yêu: “Dạ mẹ?”
“Hôm nay mẹ đã thấy tin tức rồi. Công nhận là có một vài người to gan thật, lại còn dám duỗi tay đến chỗ của con dâu nhà họ Tần chúng ta nữa! Đã thế lại còn tính kế cháu nội của mẹ nữa chứ! Lần này đừng ai hòng xin tha cả! Mẹ phải chặt hết mấy cánh tay đáng ghét kia!” Giọng nói thanh nhã của mẹ Tần bỗng xuất hiện sự phẫn nộ, sau đó lí nhí hỏi: “Cháu nội của mẹ vẫn ổn chứ?”
Khoé miệng Tần Chấp hiếm có run rẩy. Mẹ à, nếu mẹ muốn hỏi thăm Uyển Uyển thì cứ việc nói thẳng, sao phải mạnh miệng vậy?
Tô Uyển cười tươi, để lộ ra hai má lúm đồng tiền, ngọt ngào đáp: “Con vẫn ổn mà mẹ~” Sau đó, cô khó hiểu hỏi: “Sáng nay đã xảy ra chuyện gì sao ạ?”
“À không có gì đâu.” Thì ra Tô Uyển không biết chuyện này. Mẹ Tần bĩu môi, mà cũng đúng thôi, từ bé bà đã nghi rằng con trai của mình sinh ra là để dành cho Tô Uyển, vậy thì sao nó nỡ để con bé lo lắng được chứ?
Kể từ khi đứa con trai u ám chỉ biết đeo cặp sách của bà nhìn thấy Tô Uyển, liền ôm lấy con gái nhà người ta mãi, cuối cùng bà phải ra mặt để giải quyết.
Khi ba Tô thấy một tên nhóc cứ nằng nặc đòi ngủ với con gái thì tức đến mức gần như xách chổi đuổi nó ra khỏi nhà.
Mới bé tí mà đã muốn giành lấy con gái ngoan của ông đây rồi!
“Được rồi, cháu cưng của mẹ vẫn ổn là tốt rồi. Thôi mẹ không nói nhiều nữa, không thì mặt của tên nhóc thối tha kia lại đen như đít nồi mất.”
Lại sao? Tô Uyển ngạc nhiên nhìn Tần Chấp, cứ như muốn chứng thực lời mẹ Tần nói vậy.
Tần Chấp nheo mắt, bình tĩnh nói: “Mẹ nói gì vậy? Sao con không hiểu gì hết.”
“Ha ha.” Mẹ Tần cười lạnh, ngạo kiều cúp điện thoại. Bộ con tưởng mẹ không biết con đã xuống tay với những người dám nói chuyện với Tô Uyển à?
Còn nữa, chẳng phải lý do mà nó chịu rời khỏi Tô Uyển để đến Hắc Ngục là vì không đánh thắng được một đứa con trai sao?
Cái lý do quá ư là ba chấm! Còn lâu bà mới chịu thừa nhận đây là con trai của mình! À, chắc nó là con trai của nhà họ Tô đấy.
Tần Chấp:…
Không lâu sau, mẹ Tô cũng gọi tới, nhưng lần này người bà muốn gặp là Tần Chấp.
Tần Chấp thay đổi tư thế, ôm eo Tô Uyển để cô dựa thoải mái hơn, vội vàng bấm nghe. Mẹ vợ của anh không đơn giản như vẻ ngoài của bà đâu.
“A Chấp hả con?” Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ bình tĩnh.
“Dạ con đây.”
“Con đã giải quyết chuyện này chưa?” Mẹ Tô không hỏi nguyên nhân dẫn đến chuyện này, chắc lý do cũng như xưa Trái Đất - một người phụ nữ nào đó vì ghen tị mà làm ra đủ thứ chuyện ngu ngốc mà thôi.
“Dạ rồi.” Tần Chấp không giải thích gì thêm. Thật ra, tính anh và mẹ Tô khá giống nhau, cả hai người họ đều không thích giải thích với bất kỳ ai, dĩ nhiên là ngoại trừ người yêu của mình rồi.
“Ừ…”
…​
Tô Uyển chớp mắt, ăn một miếng trái cây, ngọt ngào hỏi mẹ mình ở đầu dây bên kia: “Mẹ và A Chấp đang nói gì vậy? Sao mẹ lại không nói chuyện với con?”
Hồi nãy mẹ Tần còn đòi nói chuyện với cô mà!
“Nói với con cái gì?” Giọng mẹ Tô vẫn bình tĩnh: “Dù sao thì A Chấp cũng sẽ xử lý giúp con thôi.”
Lần đầu đứa con gái ngốc của bà hành kinh còn do chính tay Tần Chấp lo liệu mà.
“Cũng đúng nhỉ.” Tô Uyển gật đầu. Trong trí nhớ của cô luôn có bóng hình của A Chấp, đúng là cô không cần phải bận tâm đến gì cả! Dù sao thì họ sẽ vĩnh viễn ở bên nhau mà~
Mẹ Tần: Ha ha, chứ còn gì nữa? Hồi đó là ai cứ ôm chặt lấy Tô Uyển đấy!
Sao lúc đó ba Tô không đánh chết thằng nhóc hư đốn này nhỉ?