Edit: Nhạc Dao
“Tô! cô cảm thấy thế nào?” Adrian tự tin hỏi Tô Uyển đang đặt kịch bản xuống.
Ông tin rằng diễn viên tinh mắt như Tô sẽ không từ chối lời mời của mình. Tuy đất diễn của vợ chồng tiến sĩ rất ít nhưng ông cũng đã giải thích với họ rằng, câu chuyện này từ đầu đến đuôi đều có liên quan đến hai nhân vật này cũng đã nói lên được tầm quan trọng của họ.
Vả lại, tính cách của nhân vật vợ tiến sĩ rất phức tạp, nếu diễn viên có diễn xuất không tốt mà diễn thì sẽ không khiến nhân vật này sống động được. Đối với diễn viên mà nói, họ càng thích đóng những vai phức tạp như này.
Tuy nhân vật này trong kịch bản không phải là người phương Đông nhưng chuyện này không thành vấn đề.
sự thật cũng không ngoài dự đoán của ông.
Tô Uyển liền nhìn về phía ông xã đang ngồi cạnh mình với vẻ dò hỏi.
Adrian cũng nhìn về phía Tần Chấp.
Tần Chấp vuốt tay vợ, không hề phụ sự mong đợi của bảo bối liền đồng ý thay cô.
anh từ chối một lần là để nhắc nhở sự tồn tại của bảo bối. Bảo bối của anh giỏi thế thì sau này họ sẽ còn hợp tác với nhau, làm màu quá sẽ ảnh hưởng đến quan hệ giữa họ.
Loại đạo diễn như Adrian sẽ muốn cải thiện phim mình quay, mỗi khi gặp người có khí chất như nhân vật của mình thì sẽ cố gắng thuyết phục họ nhưng không đến mức bất chấp tất cả, vì còn rất nhiều người muốn nhận vai diễn của họ.
Vậy nên, anh từ chối ông một lần là vừa khéo.
Khi anh nghe được tiếng gọi vọng theo của Adrian thì đã biết nên làm thế nào rồi.
anh vuốt tóc cô, vừa nhìn đôi mắt trong suốt vừa dịu dàng cười với cô. Bảo bối của anh không cần phải hiểu những thứ này, cô chỉ cần ở bên cạnh anh rồi vui vẻ đóng phim là đủ rồi.
Adrian cười xoà, ông biết ngay mà!
Nhìn mặt là đã biết là đồ sợ vợ!
***
​“Trời ạ! Ông lại dám bắt tôi chạy đến đây!” Ở cửa sau, người đàn ông mặc áo sơ mi hoa hoè đi bên cạnh Adrian kể khổ: “Sweetheart của tôi sẽ tức giận cho mà xem!”
Tuy phim chưa khởi quay nhưng mấy ngày nay họ phải chuẩn bị ngoại cảnh, ai dè vừa mới có thời gian lên giường, à nhầm, là hẹn hò thì đã bị triệu tập.
Adrian hừ một tiếng, nhìn ông ta với vẻ khinh bỉ.
“Này! Ánh mắt gì đấy?!” Người đàn ông dừng bước, khó tin hỏi.
“Ừm.” Adrian vỗ vai ông, khuôn mặt xồm xoàm vẫn lạnh tanh.
Người đàn ông hừ một tiếng, tiếp tục bước đi.
một lúc sau, Adrian đang chắp tay sau lưng chợt hỏi: “Ông cảm thấy thế nào?”
Người đàn ông này là bạn thuở thơ ấu với Adrian, tình bạn mười mấy năm vẫn vững chắc nên nói thẳng: “Khí chất thì phù hợp nhưng người đàn ông kia vốn không phải là diễn viên, liệu anh ta có thể đóng vai biến thái vậy không?”
Adrian tức sùi bọt mép: “Tôi đang nói Tô! không phải ông đã xem phim do Tô đóng sao? Ông nghĩ cô ấy đóng được vai này không?”
Người đàn ông trầm ngâm: “Chắc được đó.” nói xong, giống như nghĩ đến chuyện gì, liếc ông bạn già của mình: “không phải ông muốn Alice đóng vai này sao?”
Tuy Alice đã từng được đề cử cho vai Nữ chính xuất sắc nhất của giải Oscar nhưng không đoạt giải.
Ở trước mặt người đàn ông này, Adrian cũng nghĩ gì nói nấy. Ông khó chịu trừng mắt hỏi: “không phải cô ta chê vai này chỉ là một nhân vật phụ nên đã từ chối sao?”
trên thực tế, chỉ có họ biết hai nhân vật này sẽ là nhân vật quan trọng trong bộ phim tiếp theo.
Ánh mắt thiển cận! Dù rằng ông giải thích về chuyện này.
Ai nói chỉ có phụ nữ hẹp hòi? Đàn ông cũng thế. Người đàn ông kia hừ một tiếng. Phương Đông có câu gì ấy nhỉ? À, vật họp theo loài. Tên kia có thể trở thành bạn tốt với Adrian thì cũng không mấy rộng lượng.
“Đừng nhắc đến cô ta nữa.” Người đàn ông kia trầm ngầm một hồi rồi hỏi: “Người đàn ông kia có đóng phim được không đó?”
“Ông cứ chờ xem!” Adrian cười thô bỉ, kiêu ngạo đá lông nheo với bạn già: “Tôi cược anh ta sẽ diễn tốt hơn bất kỳ ai!”
Ha ha, đúng là anh ta không phải diễn viên nhưng đây vốn là bản chất của anh ta nên không cần phải diễn mà!
Ông lại còn đắc ý nữa chứ! Người đàn ông mặc áo hoa hoè trợn tròn mắt, nhưng ông vốn tin vào mắt nhìn người của bạn tốt, nghe xong lời này cũng không nói gì thêm, trong lòng lại hơi tò mò.
Adrian ngó lơ ánh mắt tò mò kia, vỗ cái bụng tròn vo của mình: “Tình cảm của họ rất tốt!” Vừa dứt lời, lại cảm thán: “Trời ạ, tôi nhớ vợ tôi quá!”
Áo hoa hoè liền trợn mắt, vậy mới nói, mấy người đàn ông sợ vợ phiền phức quá đi.
Đừng tưởng ông ta không biết, tuy nhìn người đàn ông phương Đông kia rất lịch sự nhưng ông dám cá rằng sự chú ý của anh ta không hề rời khỏi vợ mình.
Chậc, biết đâu chừng chỉ cần vợ ho một cái là anh ta sẽ áy náy mà quỳ bàn phím đấy.
Ông không thể tưởng tượng ra cảnh mình sẽ thành một người đàn ông sợ vợ được. Trời ạ, cuộc sống không có người đẹp vờn quanh buồn tẻ lắm!
Cuộc sống mà ông thích nhan sắc của họ, họ thích tiền hoặc thứ gì đó của ông, họ đổi lấy thứ họ muốn bằng sự duyên dáng nũng nịu và nhỏ giọng quan tâm ông tươi đẹp biết mấy.
Mà ông vừa được tự do vừa được hưởng thụ cuộc sống thế này.
…​
Sau khi hai người kia rời khỏi, Tô Uyển nhìn về phía Tần Chấp: “A Chấp có thích đóng phim không?”
“anh không thích.” Khoé môi anh khẽ nhếch, ôm cô để đầu cô tựa vào vai anh, không nói dối là mình thích để khiến cô. “Nhưng anh thích ở bên cạnh Uyển Uyển.”
anh muốn toàn thế giới biết Uyển Uyển là của anh.
“Ừ.” cô nở nụ cười xán lạn, ngọt ngào nói: “Em cũng thích ở bên cạnh A Chấp.”
anh cười, vùi đầu vào gáy cô, tủi thân nói: “Nếu anh diễn không tốt thì bảo bối có không yêu anh không?”
“không đâu!” cô bĩu môi, đôi mắt sáng lấp lánh khi phản bác anh: “Em thích A Chấp nhất! Vĩnh viễn vẫn thích!”
Ừm, đây là câu mà anh muốn nghe.
Dù nghe bao nhiêu lần cũng vẫn cảm thấy không đủ.
anh cụng trán với cô, vui vẻ cọ lên mũi cô. Hơi thở của họ hoà quyện vào nhau, xung quanh đều tràn ngập hơi thở của đối phương.
anh nheo mắt, thè lưỡi liếm đôi mắt sáng ngời trước mặt. Phải làm sao đây? anh rất thích cô, thích đến độ muốn nuốt cô vào bụng luôn.
“Ngứa quá~” cô vô thức lùi về phía sau, chớp mắt rồi bật cười, hàng lông mi ướt giống như bàn chải dính sương sớm vậy.
anh nheo mắt, ôm bảo bối đang rời xa mình về lại, cụp mắt che khuất sự điên cuồng trong mắt.
Bàn tay anh siết chặt, bảo bối, đừng nghĩ đến việc rời xa anh.
cô chớp mắt, nhích vào lòng anh, chu môi rồi hôn lên khoé môi anh vài cái.
anh nhìn cô vợ đang ngước lên với vẻ đáng yêu liền nở nụ cười bất đắc dĩ. Lòng chiếm hữu của anh vẫn mãnh liệt như vậy nhưng mặt mày đã dịu xuống. Cái trực giác của động vật này của cô thật là!
anh trân trọng hôn bảo bối, vuốt ve mái tóc dài mượt mà của cô. cô cười lộ ra hai lúm đồng tiền, nghiêng đầu ngoan ngoãn tựa vào cổ anh.
Trong phòng tĩnh lặng, chỉ còn lại bầu không khí ngọt ngào.
Tim Tần Chấp đã nhũn ra, lòng chiếm hữu cũng giảm bớt. anh dịu dàng dụi cổ cô: “Bảo bối còn muốn đi ra ngoài chơi nữa không?”
“không~” cô dụi mắt, nũng nịu ôm cổ anh, làm nũng trong mơ màng: “Buồn ngủ quá~”
Khoé môi của anh khẽ nhếch, rất sẵn lòng khi thấy bảo bối làm nũng.
“Để anh bế bảo bối lên giường ngủ~” anh cúi đầu, hôn lên trán cô: “Bảo bối ngủ ngon.”