Vợ Câm, Đừng Bỏ Rơi Anh!

Chương 8: Giấy nhớ




Gần một tháng sau đó Đỗ Hiểu Linh bị giam lỏng trong phòng không được tiếp xúc với ai. Nếu tính ra thì thời gian này đối với Đỗ Hiểu Linh mà nói không hẳn là trừng phạt. Bởi vì cô đã vốn quen với cô độc, ngoài ra cô cũng không hiểu sao Tô Tố Như hay Đỗ Tuyết Kỳ lại không tới tìm cô gây sự nữa.

Một sớm, cô ngồi bên cửa sổ nghe thấy người trong nhà bàn tán:

“Này, mọi người biết chuyện gì chưa?”

Âm thanh ngay lập tức thu hút Đỗ Hiểu Linh, cô dỏng tai lắng nghe.

Người làm tên Khắc Tư đang kéo tay cô Quân Dao cùng với Tiểu Hồng và mấy người khác túm tụm lại dưới bóng cây hạnh.

Khắc Tư tiếp tục nói:

“Đại thiếu gia Tư Phàm mới trở về đã được ông cố Lục trao hết cổ phần vốn được dành cho bà chủ cho rồi.”

“Gì cơ?” Tiểu Hồng giật mình hỏi lại, ánh mắt tròn xoe kinh ngạc.

“Đây là sự thật đó, vậy nên mấy hôm nay bà chủ buồn chán mới nằm một chỗ không thiết ăn uống gì còn cậu chủ, mợ chủ bận tối mặt tối mũi ở công ty.”

Khắc Tư vừa nói vừa đưa mắt xem xét bên ngoài có ai hay không. Ngộ nhỡ chủ nhân mà phát giác bà ta nghị luận chuyện nhà chủ nhất định sẽ xử phạt.

“Thảo nào, dạo này cháu thấy không khí trong nhà sao sao đó.” Tiểu Hồng bổ sung thêm.

Khắc Tư dẩu môi, đưa tay khoát nhẹ một cái nói tiếp:

“Ui giời, đấy chưa là gì, cậu Tư Phàm đã vào tập đoàn trực tiếp nắm chức vụ giám đốc nhân sự. Nhân sự là gì chứ? Là mạch máu của Lục thị. Ông cố Lục thực sự xem trọng đứa cháu nội này đó.”

Khắc Tư vừa nói xong thì bóng bốn, năm vệ sĩ đang đi tới, bà ta nhanh chóng ngó lơ tiếp tục vờ như đang tỉa hoa, mấy người còn lại biết ý cũng tản ra không dám nói thêm gì nữa.

Ngồi trên cửa sổ tầng hai sát ngay đó, lại thêm thính lực của Đỗ Hiểu Linh rất tốt nên hầu như đã nghe trọn vẹn câu chuyện.

Vậy là cô đã hiểu vì sao một tháng qua lại bình yên đối với cô đến vậy. Hóa ra Tô Tố Như mất cổ phần trong tay không thiết ăn uống gì còn Đỗ Tuyết Kỳ cũng là một nhân viên trong tập đoàn, phụ trách marketing nên chắc cũng bận tối ngày ở công ty. Mà Lục Thiếu Quân thì lại càng bận hơn nữa.

Mỗi ngày Đỗ Hiểu Linh đều nhìn từ cửa sổ nhìn ra thấy Lục Thiếu Quân về nhà rất muộn, khuôn mặt lúc nào cũng hiện lên vẻ mệt mỏi, căng thẳng. Mới một tháng mà anh gầy đi trông thấy, nhiều hôm đến râu anh cũng không thèm cạo.

…..

Thoắt cái cũng đã đến ngày Đỗ Hiểu Linh được tháo bỏ giam lỏng. Lục Thiếu Quân đêm đó trở về nhà rất muộn. Về đến nhà, Lục Thiếu Quân gục trên chiếc bàn làm việc ở thư phòng. Ánh sáng của ngọn đèn chiếu rọi lên khuôn mặt tuấn mỹ. Mặc dù đã ngủ nhưng đôi mày anh vẫn nhíu lại đầy đăm chiêu.

Đỗ Hiểu Linh nhẹ nhàng tiến vào trong thư phòng. Cô lặng lẽ ngắm nhìn anh hồi lâu. Đã một tháng sau bữa tiệc ra mắt ấy cô mới có thể ở gần anh đến thế này. Đỗ Hiểu Linh khẽ mỉm cười nhìn khuôn mặt anh, cảm nhận hơi thở của anh. Mặc dù anh luôn nói với cô những lời đau lòng, nhưng trước giờ anh cũng không có tàn nhẫn đánh đập cô. Đối với cuộc đời tăm tối của cô mà nói thì sự đối xử đó của anh đã tốt hơn rất nhiều người. Quan trọng nhất là cô yêu anh. Yêu từ lần đầu tiên thấy anh. Nhìn một hồi, bất giác, ánh mắt Đỗ Hiểu Linh va phải tập tài liệu trên bàn, hai mắt lập tức nhíu lại.

Cô nhẹ nhàng cầm lên xem xét hồi lâu. Đây chính là tư liệu đấu thầu, trên đó ghi ngày dự thầu chính là ngày mai. Xem ra đây có thể là phương án cuối cùng của Lục Thiếu Quân rồi. Có vẻ như anh vì dự án này mà mất ăn mất ngủ.

Đỗ Hiểu Linh trộm nghĩ thành bại của dự án này có liên quan mật thiết đến lợi ích và địa vị của anh tại Lục thị khi mà Lục Tư Phàm đã xuất hiện. Vậy nên đối với anh mà nói là vô cùng quan trọng.

“Đây là bản thiết kế sao?” - Đỗ Hiểu Linh tự hỏi trong lòng.

Cô nhẹ nhàng ngồi xuống chỗ có ánh sáng tỉ mỉ xem xét. Vầng trán hơi nhắn lại và môi mím chặt cố không phát ra tiếng động.

Xem xét một hồi, cô đè nén tiếng thở dài của mình. Bản thiết kế này có một vài điểm sai trong thiết kế, là những chi tiết rất nhỏ nhưng lại cho thấy sự tinh tế và chỉn chu của bên dự thầu.

Đỗ Hiểu Linh nhìn quanh trên bàn, phát hiện ra một cái bút chì cùng với cuộn giấy nhớ. Cô ngồi xuống bên cạnh Lục Thiếu Quân đang say ngủ, chậm rãi note từng ghi chú lên giấy nhớ và dán lại bên cạnh thiết kế. Mỗi khi làm việc cô đều rất chuyên tâm và chăm chú. Trước đây ba cô là người có địa vị trong quân đội, sau lấn sang làm kinh doanh, còn bản thân mẹ cô vừa là họa sĩ, vừa là một nhà thiết kế xây dựng luôn ở sau âm thầm trợ giúp cho ba. Đỗ Hiểu Linh thừa hưởng thiên phú từ mẹ, thậm chí xuất sắc hơn rất nhiều. Bởi vậy mà cô mới nhìn thoáng qua đã thấy điểm bất cập trong thiết kế của Lục Thiếu Quân.

Mải xem xét cô không nhận ra rằng trời đã gần sáng. Cô đẩy nhanh tốc độ làm việc rồi vội vã trở ra. Nếu như Lục Thiếu Quân tỉnh dậy phát hiện cô ở bên cạnh nhất định sẽ không vui.

Đỗ Hiểu Linh trở về phòng nhưng không dám ngủ tiếp, cô nín thở chờ đợi phản ứng của Lục Thiếu Quân truyền đến từ thư phòng, cô không dám chắc anh sẽ hài lòng với những ghi chú của cô, càng không dám chắc anh không nổi giận nên từ đầu đến cuối cô chỉ dám note ra giấy chứ không tổn hại một chút nào lên bản thiết kế.

Có điều, cô vẫn hy vọng việc cô làm sẽ giúp ích cho anh.

Mặt trời chiếu rọi vào khung cửa sổ nơi lục Thiếu Quân ngồi, anh vươn tay tỉnh dậy, ngồi gục cả đêm cơ thể đau muốn tê luôn.

Một khắc, ánh mắt anh đột ngột sáng lên khi nhìn thấy những tờ giấy nhớ. Lục Thiếu Quân vội vã ngồi bật dậy.

“Cái gì thế này?” Lục Thiếc Quân lẩm bẩm trong miệng.

Bản thiết kế anh thuê chuyên gia hàng đầu thiết kế ra nhưng chính anh lại vẫn luôn cảm thấy nó có gì đó bất ổn hóa ra lại thiếu tinh tế ở những chi tiết tưởng chừng như rất nhỏ.

Lục Thiếu Quân vui đến mức cười ngoác cả miệng ra.

“Anh tỉnh rồi à? Thấy anh ngủ ngon em không dám đánh thức.” Đỗ Tuyết Kỳ đã đến bên ngoài, bộ dáng xinh đẹp, mang theo một khay trà và đồ ăn sáng bước vào thư phòng.

“Tuyết Kỳ, cô làm những cái này sao?”

Đỗ Tuyết Kỳ thoáng kinh động, rồi ánh mắt quét dọc chiếc bàn làm việc một lượt. Cô ta lập tức nhận ra Lục Thiếu Quân đang chỉ vào những tờ giấy nhớ. Đỗ Tuyết Kỳ còn đang mơ hồ và hoang mang thì Lục Thiếu Quân đã nói tiếp:

“Sao cô có tài năng thiết kế mà không sớm nói?”

Đỗ Tuyết Kỳ nhanh chóng nhận ra người đã note giấy nhớ cho bản thiết kế trước đó đã giúp Lục Thiếu Quân một việc lớn, cô ta liếc nhìn một lần nữa. Nét chữ này có cảm giác rất giống của Đỗ Hiểu Linh. Đỗ Tuyết Kỳ trong lòng dâng lên ghen tỵ nhưng lập tức mỉm cười đối phó với Lục Thiếu Quân trước.

“Cô làm rất tốt. Thật sự đã giúp tôi rất nhiều.”

Vừa nói Lục Thiếu Quân vừa vui vẻ cất hồ sơ thiết kế cùng những tờ giấy nhớ kẹp đúng tại vị trí, ánh mắt tràn ngập vui mừng và vẻ đắc thắng.

“Ra ngoài ăn sáng thôi!”

Lục Thiếu Quân hồ hởi nói. Đỗ Tuyết Kỳ ngây ra trong chốc lát rồi cất tiếng:

“Dạ!”

Đỗ Tuyết Kỳ mang theo khay bánh và trà bước phía sau theo chân của Lục Thiếu Quân. Cô ta không ngờ bản thân lại gặp may như thế, tự nhiên vớ được một miếng bánh ngon từ trên trời rơi xuống.