Nước S, giữa trưa.
Lục Thiếu Quân ngồi trong phòng làm việc, trước mặt toàn là văn kiện la liệt trên bàn. Anh làm việc muốn kiệt sức.
Tiếng chuông điện thoại réo đến mấy hồi, anh mới tạm gác tất cả lại để nghe.
“Lục tổng, Lâm Duy Kiên xảy ra chuyện rồi. Bây giờ đang cấp cứu nhưng khả năng tỉnh lại là rất ít.”
Những thanh âm tiếp theo Lục Thiếu Quân không nghe được nữa. Không một giây chậm trễ, anh lao ra khỏi căn phòng.
Lâm Duy Kiên đối với anh không chỉ là một quản gia mà còn là người cha thứ hai yêu thương bảo vệ và nuôi lớn anh. Lòng vô cùng hoảng loạn, Lục Thiếu Quân nhảy lên một chiếc xe.
“Tôi muốn tới sân bay!”
Tiếng nói vừa dứt, tài xế che kín mặt lại, chỉ lộ ra hai con mắt, ngồi trên ghế lái nở một nụ cười vô cùng nham hiểm.
Lục Thiếu Quân cơ bản không để ý. Anh không hề biết rằng bản thân đã tự nộp mạng cho quỷ dữ.
…
Tại nhà họ Lục, đã nửa tháng kể từ ngày Lục Thiếu Quân rời đi, Lâm Duy Kiên không có dấu hiệu tỉnh lại. Đỗ Hiểu Linh cũng hồi phục hơn, bác sĩ khuyên nên đưa trở về nhà chăm sóc.
Lục Tư Phàm tiến tới phòng bệnh, nhìn khuôn mặt đã có phần hồng hào hơn của cô trong lòng vô cùng hổ thẹn:
“Đỗ Hiểu Linh, chú Lâm bị tai nạn nên tôi sẽ chăm sóc cô. Nay tôi đón cô xuất viện trở về.”
Đỗ Hiểu Linh liếc mắt nhìn Lục Tư Phàm, đắn đo không muốn. Mặc dù Lâm Duy Kiên không ở đây, nhưng vệ sĩ mà ông để lại cũng coi sóc Đỗ Hiểu Linh rất kỹ, cô không cách nào liên lạc được với Lăng Tuấn Dương. Những ngày ở trong viện, cô cũng nghĩ thông một vài thứ, lòng rất muốn rời khỏi nhà họ Lục, tìm một cơ hội mang theo Tiểu Thành.
“Nếu như cô không muốn về nhà họ Lục vậy thì tạm thời sống ở căn hộ ngoại ô của Lục Thiếu Quân, tôi sẽ cho người chăm sóc cô, cuối tuần sẽ để Tiểu Thành tới đó cùng cô.”
Lục Tư Phàm nhìn sâu vào đôi mắt của Đỗ Hiểu Linh. Nếu như trước đây khi nhìn vào đó anh ta có thể đoán được tâm trạng của cô, nhưng lúc này, ở trong đó cứ như được cô kéo lên một bức màn bí mật không cách nào tiến thêm được một bước.
“Được không?” Lục Tư Phàm kiên nhẫn hỏi lại một lần nữa. Cảm giác tội lỗi xâm chiếm lấy anh ta khiến anh ta thật tâm muốn bù đắp. Vốn dĩ, Lục Tư Phàm gần như không có lựa chọn.
“Được!” Đỗ Hiểu Linh gật đầu biểu thị. Những hình ảnh về ngày tháng hạnh phúc ở căn nhà ngoại ô đó thoáng qua trong đầu cô rồi tan đi như ảo ảnh. Tất cả chỉ là chút ánh sáng yếu ớt trong cuộc đời quá đỗi tăm tối của cô. Nó không còn ý nghĩa nữa.
“Vậy đi thôi!”
Lục Tư Phàm thở phào. Anh ta thu dọn chút đồ đạc trong phòng bệnh rồi đưa Đỗ Hiểu Linh ra. Bên ngoài, Lưu Thịnh Nam đã chờ sẵn. Người quản gia này đối với Lục Tư Phàm lúc này không khác nào kẻ giám sát mà mẹ anh ta cài tới bên cạnh.
“Khoan đã! Cậu muốn mang người đi đâu?” Từ phía sau Tô Tố Như cất tiếng nói. Không biết vì sao bà ta lại có mặt ở đây.
Lục Tư Phàm khẽ nhíu mày lại, Đỗ Hiểu Linh còn không hề quay người lại. Cô khinh ghét và căm hận người phụ nữ này đến cùng cực. Chính vì bà ta, đứa con này của cô suýt chút không giữ được.
“Lục phu nhân! Trước khi ra nước ngoài Lục Thiếu Quân có nhắn cho tôi nhờ chăm sóc cho Đỗ Hiểu Linh. Cậu ta rõ ràng là đề phòng bà. Mà đề phòng cũng đúng. Suýt chút bà đã giết chết cháu bà rồi.”
Lục Tư Phàm không chút nể nang nói. Ánh mắt sắc bén quét dọc khuôn mặt của Tô Tố Như.
Trước cái nhìn của đối phương, Tô Tố Như hơi lùi người lại, nhưng bà ta vẫn cứng miệng:
“Ai dám chắc Lục Thiếu Quân nhờ vả cậu chứ. Dựa vào lời nói một bên tôi cơ bản không tin. Tôi sẽ gọi xác minh.”
Tô Tố Như vừa nói, vừa đưa điện thoại gọi cho con trai. Nhưng chuông báo hồi lâu vẫn không có tiếng đáp trả. Lục Tư Phàm đương nhiên biết kết quả. Lòng anh ta lần nữa lại hổ thẹn. Anh ta muốn nhanh chóng chấm dứt cuộc nói chuyện này.
“Tin hay không thì tùy bà. Dù sao Đỗ Hiểu Linh cũng sẽ do tôi coi sóc. Bà đi về đi.”
“Tôi không thể tin miệng lưỡi loại rắn độc như cậu.” Tô Tố Như sáp đến, đưa tay muốn kéo Đỗ Hiểu Linh lại nhưng bị Lục Tư Phàm cản trước.
“Rắn đổ độc cho lươn! Nhân phẩm của bà tôi càng không tin tưởng.” Lục Tư Phàm đanh thép nói rồi đưa Đỗ Hiểu Linh rời đi.
Tô Tố Như không biết nói gì, tức giận dậm chân ở chỗ đó quát ầm lên:
“Đỗ Hiểu Linh. Cô là loại theo đóm ăn tàn. Được lắm, còn chưa chắc đứa nhỏ đã là cháu tôi. Cô đợi đấy. Đợi sau này sinh con xong tôi xử cô như thế nào.”
Đỗ Hiểu Linh bước lên xe Lục Tư Phàm, tai nghe không sót một chữ. Hóa ra đứa con này bị nhà họ Lục nghi ngờ về xuất thân. Có lẽ khi nói với bác sĩ mấy lời đó, Lục Thiếu Quân cũng chính là nghi ngờ đây không phải là con anh. Lúc này anh bảo vệ cô chẳng qua là chờ ngày đứa nhỏ sinh ra, xác minh cho rõ, khi ấy cô vẫn sẽ là rác rưởi bị anh đạp dưới chân.
“Sao thế? Cô nghĩ ngợi điều gì? Lục Tư Phàm phát hiện ra Đỗ Hiểu Linh có gì đó không đúng liền cất tiếng hỏi.
“Không có gì.” Đỗ Hiểu Linh xua tay. Lúc này ngoại trừ muốn chăm sóc con thật tốt, tìm một cơ hội rời đi Đỗ Hiểu Linh cơ bản không cần gì khác.
Biệt thự ngoại ô vẫn như xưa. Mới một thời gian với quá nhiều biến cố Đỗ Hiểu Linh thấy cứ như đã qua cả đời người.
“Vào đi! Tạm thời cô cứ ở đây. Tôi đã sắp xếp vệ sĩ, còn có mấy giúp việc. Cô cũng yên tâm, phía ba cô, tôi cũng đã cho người nghe ngóng rồi. Ông ấy khỏe, biết cô an toàn ông ấy rất vui.”
Đỗ Hiểu Linh vừa nghe Lục Tư Phàm nói tâm trạng liền tốt hơn đôi chút. Từ khi rời nhà họ Lăng cô hầu như không nghe được bất cứ tin tức gì của nhà họ Đỗ nữa. Cô nhìn Lục Tư Phàm, người đàn ông trước mặt này thủ đoạn âm hiểm, lúc này tốt với cô chưa chắc đã là thật. Đỗ Hiểu Linh đưa tay ra hiệu:
“Lục Tư Phàm, đứa trẻ hàng xóm bên cạnh nhà tôi năm xưa không như bây giờ. Khi ấy tôi làm rơi diều, cậu bé đó sẽ thật tâm thật dạ nhặt lại cho tôi, không vì bất cứ một lý do hay lợi ích nào.”
Lục Tư Phàm kinh động. Anh ta không ngờ được Đỗ Hiểu Linh lại nhớ ra anh ta chính là người nhặt diều cho cô năm đó, nghe cô nói lớn lên sẽ làm cô dâu của anh. Hơn nữa, những lời cô vừa dùng ngôn ngữ ký hiệu bộc lộ ra cứ như nhìn thấu sự hổ thẹn trong lòng anh ta vậy.
“Cô nhớ ra rồi!”
Đỗ Hiểu Linh gật đầu. Nhưng rồi rất nhanh cô quay đi, trở về phòng mình bỏ Lục Tư Phàm lại với những day dứt của anh ta.
“Hiểu Linh…”
Đúng như Lục Tư Phàm nghĩ, Đỗ Hiểu Linh quả thật đã nhớ lại.
Lần chạy trốn trong đêm bão rừng ấy đã đánh thức trong cô rất nhiều hồi ức. Sau đó, Đỗ Tuyết Kỳ dùng rắn đe dọa tâm lý cô mỗi đêm lại thêm một lần đả kích Đỗ Hiểu Linh. Ký ức bị bao phủ bởi những tầng sợ hãi dần hiện ra trong cô, càng thôi thúc cô mạnh mẽ báo thù cho mẹ, cho chú Đức, cho đời cô.
“Mẹ! Mạng con sẽ giữ. Nhưng thù con phải báo.” Đỗ Hiểu Linh lạnh lùng.
...
Tối đến, Đỗ Hiểu Linh nằm trong phòng một mình. Cô có chút khó chịu nên xuống bếp tìm nước uống. Lúc trở lên nhà thì có tiếng thì thầm to nhỏ khiến cho cô không nhịn được dừng lại.
“Mọi người nghe chuyện gì chưa?” Tiếng một cô giúp việc cất lên.
“Chuyện gì cơ?” Là một tiếng nói khác.
“Tôi nghe nói Lục tổng không tin đứa con này là con của mình, còn muốn bỏ đi nữa đó.”
“Chuyện này không nói lung tung được. Cô muốn chết hả?” Một tiếng nói đầy lo lắng vang lên.
Đỗ Hiểu Linh có thể nhận ra được người kể chuyện là Vũ Đông Trúc, cô đầu bếp mới được cử đến đây để chăm sóc chế độ dinh dưỡng cho cô trong thời kỳ mang thai.
Tiếng Vũ Đông Trúc lại cất lên.
“Không phải lung tung. Tôi còn ghi âm được cuộc nói chuyện của Lục tổng lúc tới đây. Mọi người nghe này.”
Toàn bộ những người ở đó im lặng như tờ, y như kinh hoàng đến nín thở chờ đợi. Đỗ Hiểu Linh cũng thế, cô vốn đã biết Lục Thiếu Quân không muốn đứa con này khi nghe lời anh nói trong bệnh viện. Nhưng vẫn rất muốn xác minh lại một lần nữa.
“Điều tra cho tôi đứa trẻ này rốt cuộc có phải của Lăng Tuấn Dương không? Suốt năm năm không có thai, cô ta đi hai tháng lại mang bầu. Chuyện này cũng quá vô lý. Xem xét thế nào nên xử lý đứa trẻ từ trong trứng nước đi.”
Đỗ Hiểu Linh lạnh sống lưng. Lời nói tàn nhẫn ấy Lục Thiếu Quân cũng nói ra được hay sao? Bàn tay cầm cốc nước run run, nó rơi xuống lúc nào không hay.
“Xoảng!”
Đám giúp việc vừa nghe tiếng cốc vỡ giật mình quay lại. Vừa thấy Đỗ Hiểu Linh thì sợ hãi cúi mặt:
“Cô Hiểu Linh! Sao cô ở đây?” Vũ Đông Trúc cất tiếng nói.
Đỗ Hiểu Linh dừng lại một chút. Nhưng rồi vội vã trở lên cầu thang, cô hoàn toàn không muốn ai đó thấy nước mắt mình bắt đầu rơi xuống nữa.
Vũ Đông Trúc nhìn bóng dáng hốt hoảng của Đỗ Hiểu Linh, đôi mắt cô ta hiểm độc ánh lên tia cười. Khóe miệng hơi cong lên.
“Đáng đời cô, dám ngáng đường cô Tuyết Kỳ sao?”
Vũ Đông Trúc lầm bầm. Nhưng không ai nghe thấy cô ta nói. Mọi người đều sợ hãi tản ra vì biết mình đã buôn chuyện không nên, cũng biết Đỗ Hiểu Linh đang tổn thương thế nào.