Lăng Tuấn Dương nói xong không chờ Đỗ Hiểu Linh đồng ý đã rời khỏi phòng. Anh đi nhanh về phía phòng khách nơi Lục Thiếu Quân đang chờ.
“Lục tổng, cậu Lăng đã tới.” Lâm Duy Kiên nhìn bóng Lăng Tuấn Dương khẩn trương đi ra thì khẽ nói bên tai ông chủ của mình.
Lục Thiếu Quân nhíu mày nhìn hướng đó. Sự kích động lúc trước đột nhiên lại trở nên bình tĩnh kỳ lạ.
“Lục Thiếu Quân, cậu đã tới đó à? Mau ngồi đi.” Lăng Tuấn Dương cố nói với giọng tự nhiên nhất.
Lục Thiếu Quân nở một nụ cười không mấy thân thiện, bỏ qua cái bắt tay từ Lăng Tuấn Dương. Trước mặt anh, chính là người bạn cũ, cũng là người đàn ông mà Trần Du Lan yêu nhất. Trớ trêu thay, anh và đối phương lại lần nữa kẹp giữa một người phụ nữ là Đỗ Hiểu Linh.
“Lăng Tuấn Dương, đoán rằng cậu cũng đã biết lý do tôi đến đây rồi phải không?” Lục Thiếu Quân rất thẳng thắn.
Ánh mắt Lăng Tuấn Dương thoáng biến đổi, nhưng không phải ai cũng dễ dàng nhận ra được vì anh vốn là người kín đáo.
“Tôi xưa nay cũng không phải là người thích vòng vo. Tôi biết cậu đến muốn đưa Đỗ Hiểu Linh về. Nhưng xét trên mặt pháp lý cậu và cô ấy cơ bản không có bất cứ quan hệ nào, bao gồm cả quan hệ sếp và nhân viên cũng đã sớm chấm dứt từ hơn hai tháng trước. Cô ấy là công dân, có quyền được lựa chọn nơi mình ở, cậu không có lý do gì ở đây ngang ngược đòi người cả.”
Lục Thiếu Quân đối với những lời lẽ đanh thép hùng hồn của Lăng Tuấn Dương lại bật cười. Anh cong môi ngạo mạn nói:
“Trên đời này có thứ gì mà Lục Thiếu Quân tôi không đoạt được không?”
“Cậu nghĩ lại xem, có chắc là tất cả mọi thứ không?” Lăng Tuấn Dương đưa ánh mắt đầy ẩn ý nhìn đối phương ngay lập tức phản bác.
Lục Thiếu Quân sượng mặt. Lòng lạnh lại, giận muốn điên lên. Đương nhiên anh biết rằng Lăng Tuấn Dương đang ám chỉ điều gì, chính vì biết nên anh càng khó chịu. Anh cau mày một cái, vai cũng hơi run lên vì giận rồi nói:
“Được, nếu như nói về luật, vậy cậu có tư cách gì tới đây trả lời tôi thay vì Đỗ Hiểu Linh? Cậu là người đại diện pháp nhân của cô ấy? Là luật sư hay có mối quan hệ nào?”
Lần này thì Lăng Tuấn Dương cứng họng. Đúng như Lục Thiếu Quân nói, anh không là gì cả. Thậm chí chính anh cũng biết trong lòng Đỗ Hiểu Linh mình không có một chỗ đứng nào.
Lăng Tuấn Dương còn chưa kịp nói gì thì đối phương đã nói tiếp:
“Tôi muốn gặp Đỗ Hiểu Linh và nói chuyện với cô ấy. Phiền cậu chuyển lời. Tôi xin phép chiếm chỗ ở nhà họ Lăng hơi lâu một chút cho đến khi tôi gặp được Đỗ Hiểu Linh.”
“Vậy thì cũng phải chính miệng cô ấy nói không muốn gặp tôi tôi mới tin.” Lục Thiếu Quân cực kỳ cứng rắn.
Lăng Tuấn Dương không biết phản bác thế nào cả. Anh còn đang bối rối thì Mặc Kiều Vy đã tới, theo sau là Đỗ Hiểu Linh.
“Cậu chủ! Cô Hiểu Linh tới.”
Lăng Tuấn Dương vừa xoay người thì Đỗ Hiểu Linh cũng đã bước tới. Thấy cô, Lục Thiếu Quân kích động không nhịn nổi mà đứng bật dậy.
“Em…” Tiếng gọi cô nghèn nghẹn ở cổ không phát ra được.
Trước mắt anh, cô xinh đẹp động lòng người. Hai tháng không gặp, mặc dù cô không có tăng cân nhưng làn da được chăm sóc hơn cũng có khí sắc hơn hẳn khiến cho anh vừa thương lại vừa giận.
“Em có thể sống tốt như vậy, còn tôi đã khổ sở như thế nào em biết không?” Lục Thiếu Quân nhìn chằm chằm vào Đỗ Hiểu Linh tự nói với lòng mình.
“Tuấn Dương, để em.” Tiếng Đỗ Hiểu Linh cất lên.
Lục Thiếu Quân như không tin vào tai mình, cảm giác sét đánh giữa trời quang xâm chiếm lấy anh. Cô là biết nói chuyện sao? Ở bên cạnh Lăng Tuấn Dương cô có thể nói chuyện nhưng ở bên anh liền năm năm nửa chữ cô cũng lười không nói?
“Em có thể nói chuyện sao?”
“Đúng. Cô ấy đang…”
“Tôi không hỏi cậu. Tôi đang hỏi cô ấy.”
Lục Thiếu Quân lập tức gầm lên. Không ai hiểu cảm giác của anh lúc này, chính là cảm giác vừa bị lừa lại vừa bị bỏ rơi. Đối với một thằng đàn ông mà nói thì chuyện này đáng cười đến thế nào!
Đỗ Hiểu Linh nghe tiếng gắt gỏng của Lục Thiếu Quân thì cũng giật mình lùi lại. Trong lòng sự sợ hãi lại dâng lên. Lời muốn nói ra cũng không nói được nữa.
“Tôi đang hỏi em, em có thể biết nói? Em còn có thể bỏ đi sống cùng với cậu ta suốt hai tháng trời. Em là muốn trêu đùa tôi? Em tàn nhẫn như vậy sao?”
Đỗ Hiểu Linh nhìn anh trong lòng đầy phức tạp.
“Chuyện này cậu trách lầm cô ấy rồi.” Lăng Tuấn Dương lần nữa nói.
“Im miệng. Tôi nói cậu im miệng!” Lục Thiếu Quân như phát điên. Anh gầm lên đôi mắt đục ngầu giận dữ.
Lăng Tuấn Dương không nói gì thêm nữa. Anh có thể cảm nhận được rằng dù đưa ra bất cứ lý do gì vào lúc này Lục Thiếu Quân sẽ không tin.
Đỗ Hiểu Linh co người lại một bên không nói gì được. Lăng Tuấn Dương chứng kiến cảnh này lòng có phần chua xót, bất giác tiến lại trấn an cô. Hành động này của anh như một giọt nước làm tràn ly.
“Tôi hiểu rồi. Hiểu rồi.” Lục Thiếu Quân cay đắng nói. Nói xong lời này anh ngồi xuống ánh mắt có phần trào phúng.
“Em cũng biết tôi đến đây là vì nguyên nhân gì. Em có thể lựa chọn. Tiểu Thành không phải là con trai em trên giấy tờ pháp lý, về luật em không có quyền gặp gỡ con. Nhưng tôi vẫn luôn cho em cơ hội được ở cùng con trong suốt năm năm qua. Nếu như em lựa chọn ở lại đây, vậy sau này mọi chuyện về Tiểu Thành, về nhà họ Lục không liên quan gì tới em nữa. Em suy nghĩ đi.”
Lời nói của Lục Thiếu Quân cực kỳ lạnh lùng, cũng cực kỳ quyết đoán. Đỗ Hiểu Linh vừa nghe liền lập tức co người lại.Đáy mắt hiện rõ vẻ kích động.
“Đừng mà… Đừng mà…”
“Lục Thiếu Quân, cậu làm thế này quá đáng quá, cô ấy là mẹ ruột Tiểu Thành, cậu lỡ lòng nào…”
“Mẹ ruột, mẹ ruột mà bỏ đi cả hai tháng trời không một lời để cho con trai vì đau lòng mà bỏ ăn đến mức phải đi viện cấp cứu sao? Có người mẹ nào đối xử tàn nhẫn với con mình như vậy không?”
Lục Thiếu Quân quét dọc ánh mắt sắc bén của mình về phía Lăng Tuấn Dương và Đỗ Hiểu Linh.
Đỗ Hiểu Linh hai tròng mắt đã đẫm nước, cảm giác chỉ một cái chớp mắt thôi thì tất cả mọi thứ trong cô sẽ vỡ òa.
“Chuyện này…” Lăng Tuấn Dương muốn nói gì đó, nhưng lời nói đến cổ họng lại nghẹn lại anh không nói ra được. Bởi vì trong chuyện này rõ ràng là do anh.
Đỗ Hiểu Linh từng lời Lục Thiếu Quân nói, lại nhớ hình ảnh cánh tay héo mòn cắm những mũi kim truyền của Tiểu Thành cô lại đau xé ruột xé gan. Cô có lỗi. Thật sự có lỗi với con. Dù lý do gì đi nữa cô bỏ con lại không một lời là cô đã sai rồi.
“Tôi…” Đỗ Hiểu Linh ngập ngừng. Ánh mắt cô nhìn sang Lăng Tuấn Dương, đưa tay gạt tay trên vai anh ra. Cô không mất thêm một giây do dự nào nữa, tiến thẳng đến chỗ Lục Thiếu Quân. Quyết định nhanh đến không ngờ.
“Em chắc chắn chứ?” Lăng Tuấn Dương yếu ớt hỏi. Anh đối với cô là gặp gỡ không lâu nhưng lại mang đến trong anh những cảm xúc đáng trân trọng. Có điều, bản thân anh từ ngày đầu đã biết sẵn kết quả, chỉ cần là vì Tiểu Thành, cô không cần đến một giây suy nghĩ. Anh không cách nào giữ cô lại được.
“Vâng!” Đỗ Hiểu Linh gật đầu nói. Đáy mắt của cô chỉ là sự tự trách.
Lăng Tuấn Dương tự cười trong lòng.
“Lăng Tuấn Dương, mày quá ngốc rồi!”
Vì muốn có Hiểu Linh ở bên, anh đã lấy lý do sợ Tiểu Thành bị kẻ xấu hãm hại khiến cô không dám gặp con, Thiếu Quân cũng không có được tung tích của cô. Nhưng hôm nay anh mới biết, anh đã khiến cô trở thành một người mẹ có lỗi với con trai mình, khiến cô phải hổ thẹn với bản thân mình rồi.
“Lục Thiếu Quân, tôi thật sự không biết nên cảm thông cho cậu hay là nể cậu nữa.” Lăng Tuấn Dương bật cười thành tiếng.
Lục Thiếu Quân hoàn toàn không bận tâm đến những lời của Lăng Tuấn Dương. Anh đứng lên xoay người đi.
“Về thôi.”
“Cô Hiểu Linh!” Mặc Kiều Vy nhìn Đỗ Hiểu Linh rời đi trong lòng có chút không nỡ liền cất tiếng.
Đỗ Hiểu Linh ánh mắt ướt ướt nhìn đối phương, đưa tay ra hiệu:
“Cảm ơn anh, cảm ơn Kiều Vy! Cho em gửi lời chào bác trai.”
Lục Thiếu Quân đảo mắt. Đỗ Hiểu Linh bắt gặp ánh mắt của anh sợ hãi cúi gằm đi theo. Phía trước bầu trời, mây cũng nổi cuộn lên như con rắn bò ngang. Cả hai rời nhà họ Lăng, trở về nhà họ Lục.