Vợ Câm, Đừng Bỏ Rơi Anh!

Chương 107




Qua ngày hôm sau, cánh nhà báo vẫn vây kín Đỗ thị, cùng với đó là một loạt khách hàng tới trước cổng tập đoàn muốn có một lời giải thích.

Đỗ Sơn Hải mệt mỏi đứng ra phía trước truyền thông, thông báo mở họp báo. Chỉ sau một đêm, khuôn mặt ông ta hốc hác, nếp nhăn cũng thêm mấy vệt, tóc thì bạc trắng cả đi.

Rất nhanh, cuộc họp báo bắt đầu ở ngay chính tòa nhà Đỗ thị.

“Chủ tịch Đỗ, tập đoàn của ông cam kết mang đến cho khách hàng những thực phẩm cao cấp mà nguyên liệu nhập vào không có thêm bất cứ một tiêu chuẩn nào để nâng tầm nguyên liệu đầu vào như cam kết, ông giải thích sao về điều này.”

“Chủ tịch Đỗ, hàng của Đỗ thị thực tế không ưu việt hơn hàng cùng ngành khác thương hiệu, tại sao được gắn mác cao cấp và giá thành thì cao gấp đôi? Như vậy có phải là hành vi lừa dối khách hàng hay không?”

Hàng loạt những câu hỏi đặt ra khiến cho Đỗ Sơn Hải tái mặt. Ông ta đưa tay run run về phía truyền thông mà nói:

“Các vị! Xin bình tĩnh lắng nghe tôi nói.”

Mặc dù làn sóng phẫn nộ từ phía khách hàng hay nhà báo vẫn sôi sục nhưng mọi người đều muốn biết Đỗ Sơn Hải muốn nói cái gì.

“Tại đây tôi xin nhận trách nhiệm cá nhân của bản thân mình, vì nôn nóng đưa Đỗ thị thoát khỏi khủng hoảng mà đã làm một việc trái với lương tâm kinh doanh, đi ngược lại tôn chỉ ban đầu của tập đoàn. Xin nhắc lại đây là trách nhiệm của cá nhân tôi, không liên quan đến người khác. Tôi ở đây xin chịu mọi tội lỗi về mình, nguyện ý dùng tài sản cá nhân đền bù thiệt hại cho tất cả các khách hàng, cam kết đưa hàng đã sản xuất về đúng giá trị thực. Tôi xin lỗi tất cả khách hàng, cũng xin lỗi tất cả các nhân viên, cán bộ của Đỗ thị.”

“Hiện tại bên thị trường của tập đoàn đang tiến hành đền bù cho các khách hàng theo đơn đặt hàng. Mặt hàng của chúng tôi mặc dù không phải là hàng cao cấp nhưng giá trị dinh dưỡng và giá trị sử dụng vẫn tồn tại, an toàn cho người tiêu dùng vì vậy tôi cũng mong các khách hàng rộng lượng để chúng tôi có thể thu hồi hàng hóa đó, đem tất cả đi từ thiện. Tất cả mọi thiệt hại của Đỗ thị tôi sẽ dùng tài sản cá nhân của tôi để bù lấp. Xin chân thành xin lỗi một lần nữa.”

Đỗ Sơn Hải nói xong thì cúi sát người xuống biểu thị tâm ý của mình. Lần này mặc dù ông ta thực sự làm sai nhưng việc bản thân dám đứng ra nhận lỗi cũng đã là một điểm khiến cho dư luận bớt phẫn nộ hơn.

Thêm nữa, quả thật mặt hàng thực phẩm vẫn an toàn và được kiểm định chất lượng, tuy không phải hàng cao cấp thì vẫn có thể sử dụng hàng ngày. Việc Đỗ Sơn Hải tình nguyện thu về, đem đi từ thiện cũng khiến cho mọi người cũng nể sợ. Thu hồi một lượng hàng lớn như vậy coi như mất trắng tất cả vốn lẫn lãi, mấy ai dám hy sinh như vậy?

Trong phòng, Đỗ Hiểu Linh chậm rãi xem cuộc họp báo, lòng cũng rất hài lòng với Đỗ Sơn Hải.

“Đỗ Sơn Hải đúng là khánh kiệt vì sai lầm này.”

Trương Duy Khiêm đứng ở một bên không nhịn được mà nói.

Đỗ Hiểu Linh cười cười nhận xét:

“Đó gọi là gieo nhân nào gặt quả nấy thôi. Xem như chú Hai cũng đã có bài học cho riêng mình.”

“Vậy còn đoạn ghi âm đó khi nào công bố ạ?” Trương Duy Khiêm nghi ngại hỏi.

“Không vội, giờ chưa phải lúc. Phía nước S thế nào rồi?”

“Dạ đã nhận được bảo lãnh, cô chủ có thể thu xếp sang đó, Vạn Như Ngọc đã được trông coi cẩn thận, không chạy được đâu ạ. Theo tình hình hiện tại, kỳ bầu cử đang chạy nước rút rồi, nếu ra tay vào lúc này là thuận lợi giúp nhà họ Ninh, không gì thích hợp hơn.”

“Vậy báo tin cho Ninh Tiểu Sảnh, công bố đi. Cũng nên có chuyện dập vụ Đỗ thị xuống, giúp chú Hai một tay vực lại tập đoàn.” Đỗ Hiểu Linh chầm chậm nói.

“Vâng. Tôi sẽ đi làm ngay.”

Tin tức của Đỗ thị nhanh chóng chiếm trọn hot search của tất cả các bản tin từ tài chính, kinh tế, đến giải trí hay dân sinh. Chỉ trong một thời gian ngắn đã nhận về rất nhiều ý kiến trái chiều.

Lục Thiếu Quân chầm chậm đọc bản tin, anh nhấc máy gọi Ngụy Tử Việt:

“Sao còn chưa lên bài?”

Ngay khi Ngụy Tử Việt nghe máy xong thì một loạt các bài phân tích kinh tế cũng lên các trang mạng, rồi báo giấy, phân tích rất khách quan về cách làm của Đỗ thị. Từ đó cũng giúp Đỗ thị chiếm lại không ít thiện cảm từ khách hàng và người tiêu dùng, đồng thời, các nhãn hàng cao cấp cũng vội vã hoàn thiện mặt hàng của mình từ khâu nguyên liệu khiến cho sức cạnh tranh thị trường giảm xuống, thuận lợi giảm thiểu tổn thất cho Đỗ thị.

“Lục tổng, có tin mới.”

Sau khi xử lý xong mọi chuyện được giao Ngụy Tử Việt quay lại báo tin.

“Có chuyện gì?”

“Cô Hiểu Linh đặt vé sang nước S. Thời gian chính xác là vào cuối tuần sau ạ.”

Lục Thiếu Quân vừa nghe xong thì lông mày nhíu lại. Anh nói:

“Vậy là cô ấy vẫn muốn tự mình ra tay. Cậu đi đặt vé cùng chuyến cho tôi.”

“Dạ.”



Tại cuộc vận động bầu cử của hai phe đối lập, Ninh Tiểu Sảnh tiến vào đại sảnh lớn, cô vẫy nhẹ tay cho người phụ tá của ông nội cô đang ở trên bàn vận động. Ngay lập tức anh ta bước xuống phía dưới.

“Cô Ninh, có gì căn dặn ạ?” Tiếng người phụ tá vang lên.

“Giao cái này cho ba tôi.” Ninh Tiểu Sảnh cất tiếng nói.

Bên trên sân khấu Ninh Nhuệ Quang, cha của Ninh Tiểu Sảnh nhìn thấy con gái thì ánh mắt cực kỳ vui vẻ. Vốn cuộc bầu cử này ông không định ra tranh cử chức phó thủ tướng vì nghĩ cơ hội thắng không cao. Nhưng Ninh Tiểu Sảnh động viên ông tham gia, không ngờ, cô con gái này lại thật sự giúp được ông tranh cử.

“Các vị! Trong suốt thời gian cầm quyền, chúng tôi đã mang đến lợi ích kinh tế tối cao cho doanh nghiệp, nhân dân. Đây chính là lý do hôm nay tôi ở đây đại diện cho liên minh tư tế tiếp tục lãnh đạo nhân dân phát triển kinh tế.” Tiếng ứng cử viên liên minh tư tế cất lên, đưa ánh mắt thách thức về phía Ninh Nhuệ Quang.

Ninh Nhuệ Quang bật cười, ông chầm chậm đưa tay ra hiệu cho phụ tá rồi cầm micro nói:

“Vâng, và để làm rõ hơn những điều vị đối thủ đáng kính của tôi vừa nói, tôi sẽ công bố một vài số liệu đại diện cho cống hiến của liên minh tư tế lên nền kinh tế cả nước.”

Toàn bộ người dân, báo giới lập tức bị thu hút bởi biểu cảm này của Ninh Nhuệ Quang. Ninh Tiểu Sảnh ở bên dưới lặng lẽ rời đi, cô còn rất nhiều việc phải xử lý lúc này.

“Đây là toàn bộ bằng chứng tham ô, rút ruột dự án, bằng chứng thành lập thương hội trái phép dưới danh nghĩa tổ chức ngầm, dùng vũ lực, cạnh tranh bẩn, tàn sát người vô tội, lợi dụng thiên tai, từ thiện để củng cố chính quyền… tất cả những cái tên liên đới xin được nhắc tại đây. Vâng. Chính xác đây là cống hiến của liên minh Tư tế thưa các vị.”

Tiếng Ninh Nhuệ Quang cực kỳ hảo sảng mà lúc này quần chúng bên dưới kích động đến không ngờ, cánh nhà báo thay vì chụp ảnh lập tức live stream trực tiếp. Còn đại diện liên minh Tư Tế lúc này thì mặt xám như tro tàn.

“Không thể nào. Tất cả đều là giả.” Tiếng đối thủ cất lên trong tuyệt vọng.

Nhưng hoàn toàn không ai lắng nghe ông ta, chứng cứ đưa ra quá thuyết phục, ông ta chỉ đành âm thầm cùng đoàn đội, vệ sĩ âm thầm rút lui. Nhưng đi chưa được bao xa thì lập tức đã bị lực lượng cảnh sát tóm gọn.

...

Liền mấy ngày sau, sự việc ở cuộc vận động tranh cử tạo thành hỗn loạn chưa từng có từ trước tới nay tại Hoa Việt, những cuộc bắt bớ, thanh tra kinh tế liên tiếp bủa vây những doanh nghiệp. Nói cách khác đây là một cuộc thanh tẩy cực lớn trên diện rộng khắp cả Hoa Việt.

Nhưng không ai biết rằng đứng sau tất cả lại là hai cô gái nhỏ nhắn.

Ninh Tiểu Sảnh mang theo một giỏ hoa quả tới Giang Đô Thành gõ cửa nhà Đỗ Hiểu Linh.

“Ồ. Xin chào đại tiểu thư nhà phó thủ tướng.” Đỗ Hiểu Linh trêu chọc.

Ninh Tiểu Sảnh bật cười, cô đẩy cửa đi vào bên trong:

“Đừng nói thế, tôi vẫn chỉ là quân cờ trong tay cô thôi.” Ninh Tiểu Sảnh bổ sung.

Nhưng Đỗ Hiểu Linh lại lập tức phản đối:

“Có chắc không?” cùng với đó cô nhìn Ninh Tiểu Sảnh bằng ánh mắt cực kỳ nghi ngờ. Trong giây phút này Ninh Tiểu Sảnh biết bản thân đã bị phát giác liền gãi đầu:

“Tôi thừa nhận, là tôi cố tình tiếp cận cô.”

“Tôi cũng thấy mình thật may mắn. Nếu như cô không chủ tâm xuống làm một cô đội trưởng cảnh sát trại giam để tiếp cận tôi thì tôi cũng không có cơ hội trả thù thống khoái như vậy. Suy cho cùng, cô mới là người nắm ván cờ.”

Đỗ Hiểu Linh vừa chầm chậm gọt hoa quả vừa nói. Lúc này, Ninh Tiểu Sinh chỉ biết cười, cô đã cược một ván lớn trên người Đỗ Hiểu Linh, ngược lại Đỗ Hiểu Linh cũng cược một ván lớn trên người cô. So với một Ninh Tiểu Sảnh quyền thế trong tay thì màn xoay chuyển tình hình của Đỗ Hiểu Linh thật sự khiến đối phương nể phục.

“Chúng ta là nương tựa lẫn nhau. Cảm ơn cô đã tin tưởng mà chiếu cố.” Ninh Tiểu Sảnh cầm chén nước lọc vui vẻ nói.

Đỗ Hiểu Linh đáp lễ, tiếng cười rộ lên trong căn phòng.

Ninh Tiểu Sảnh đã thắng rực rỡ rồi, còn cô, vẫn còn một trận phải đánh. Trước lúc đó, cô vẫn còn một cái hẹn với cố nhân.