Vợ Cả Pháo Hôi Của Nam Chính Vạn Nhân Mê

Chương 15




Sau khi đánh ngất tên tử sĩ cuối cùng, Đàm Liên chuẩn bị mang ta trở về.

 

Hắn nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi ta: “Bảo Bình đừng sợ, một lát nữa ta sẽ đi báo quan, bọn họ sẽ không còn cơ hội làm hại nàng nữa.”

 

Nửa câu sau, hắn nói rất nghiêm túc.

 

Ta ngẩng đầu lên khỏi lòng Đàm Liên, vừa định nói ta không sợ, lại phát hiện ra mình vẫn luôn run rẩy.

 

Thậm chí không biết từ lúc nào, hai tay ta đã lén lút ôm lấy cổ Đàm Liên, cứ như có ý thức riêng, bất chấp mọi giá không buông tay.

 

Đàm Liên vẻ mặt hoàn toàn nhu hòa: “Bảo Bình, nàng…”

 

Ngay lúc này, một tên tử sĩ đứng quay lưng về phía hắn lại lén lút đứng dậy.

 

Tên kia cầm đao lao về phía ta, rõ ràng là muốn đổi một mạng lấy một mạng, cho dù chết cũng phải kéo ta theo.

 

Tên này lúc trước ngã xuống ở vị trí cách chúng ta rất gần, đợi đến khi Đàm Liên nghe thấy lời nhắc nhở của ta quay người lại thì đã không kịp nữa rồi.

 

Ánh đao lóe lên trước mắt ta, nhưng lại chém hụt… Không, không phải chém hụt.

 

Ta ngây người sờ máu bắn lên mặt.

 

Lưỡi đao kia vì động tác của Đàm Liên, mà chém trúng bả vai phải của hắn.

 

Làm bị thương người không nên bị thương, tên tử sĩ vô cùng hoảng sợ, bị Đàm Liên nhân cơ hội dùng một d.a.o đánh ngất.

 

Máu tươi lập tức thấm ướt y phục của Đàm Liên, nhưng cho dù vậy, hắn vẫn không buông tay đang ôm ta ra.

 

Mãi đến khi rời khỏi ngôi nhà hoang, chạy ra rất xa, Đàm Liên mới nhẹ nhàng đặt ta xuống.

 

Sau đó không nói một lời, dựa vào góc tường, ngất xỉu.

 

***

Lớn đến từng này, chuyện nguy hiểm nhất mà ta gặp phải, cũng chỉ là con chó cái ở nhà sinh con.

 



Nhưng máu mà Đàm Liên đang chảy lúc này, nhiều hơn so với lúc Hổ Nương sinh con rất nhiều.

 

Ta ép buộc bản thân phải bình tĩnh lại, nghiến răng nghiến lợi cõng Đàm Liên lên, chọn những nơi vắng người mà đi, đưa hắn đến một tiệm thuốc rất hẻo lánh.

 

Nơi chúng ta ở là do Huyện thửng ở Tương Dương sắp xếp, ta không biết Cố Nam Chu có cài cắm tay chân ở nha phủ hay không, nhưng lúc này, ta căn bản không dám mang theo Đàm Liên bị thương nặng đi đánh cược.

 

Tiệm thuốc này là do ta tình cờ phát hiện khi cùng Đàm Liên đi dạo mấy ngày trước, trong tiệm chỉ có một vị lão lang trung râu tóc bạc phơ, tính tình rất xấu.

 

Mặc dù tính tình xấu, nhưng lại rất được trẻ con ở gần đó yêu thích, hiển nhiên không phải là người xấu.

 

Thấy ta khiêng một “người đẫm máu” vào, lão lang trung bất động thanh sắc nhìn lên, giơ tay chỉ vào chiếc giường hẹp ở trong cùng.

 

“Đặt ở đó.”

 

Nói xong, ông ta tự mình chậm rãi đứng dậy, đóng cửa tiệm thuốc lại.

 

Ta: “…”

 

Rất muốn biết vị lang trung này đã trải qua những gì, mà có thể thuần thục đến mức này.

 

Một hàng kim châm đ.â.m xuống, vết thương của Đàm Liên cuối cùng cũng không còn chảy máu như suối nữa.

 

Đợi đến khi ta cẩn thận bôi thuốc lên vết thương của Đàm Liên xong, lão lang trung đưa cho ta một bát thuốc đen ngòm.

 

“Cho hắn uống bát thuốc này, có thể uống vào, thì không có việc gì.”

 

Nhưng người ta vẫn còn hôn mê, hiển nhiên không thể uống thuốc theo cách bình thường.

 

Ta và lão lang trung nhìn nhau, ông ta liếm liếm môi.

 

“Còn ngại ngùng gì nữa, lão phu đã gặp qua nhiều người như các ngươi rồi, cách cho uống còn cần phải dạy sao?”

 

Đàm Liên nằm trên giường vẫn nhắm mắt, không có dấu hiệu tỉnh lại.

 

Ta sờ mặt hắn, nhỏ giọng nhắc nhở: “Tất cả những chuyện này đều là vì muốn ngươi mau khỏi bệnh, đợi đến khi tỉnh lại không được trách ta.”



 

Lông mi Đàm Liên khẽ run lên, không biết có phải trong mơ đã nghe thấy lời ta nói hay không, nhưng hắn không nói gì, ta liền mặc định là có nghe.

 

Thế là ta đứng dậy, lịch sự mượn lão lang trung một cái thìa bạc dẹt.

 

Sau đó, nhét vào miệng Đàm Liên, nhấc lên, đổ thuốc vào theo khe hở.

 

Lão lang trung: “…”

 

Đàm Liên im lặng mở mắt: “…”

 

Đợi đến khi ta đổ hết bát thuốc vào, mới phát hiện Đàm Liên không biết từ lúc nào đã tỉnh lại.

 

Ta mừng rỡ: “Thuốc này thật hiệu nghiệm! Lang trung, ông có bán bài thuốc này không?”

 

Lang trung liếc mắt một cái rồi rời đi, Đàm Liên nắm lấy tay ta, nhịn đau ho khan mấy tiếng, ép buộc ta chú ý đến hắn.

 

Ta vội vàng đỡ hắn: “Ngươi thế nào rồi? Có đau không, không đúng, chắc chắn là đau rồi… Vậy ngươi còn không bằng hôn mê thêm một lúc, ít chịu đau khổ hơn.”

 

Đàm Liên im lặng nhìn ta một lúc, đột nhiên đưa tay sờ mặt ta.

 

“Bảo Bình, nàng đừng sợ, vết thương nhỏ này không sao.”

 

Bàn tay đang đỡ hắn của ta cứng đờ lại.

 

Ta mỉm cười: “Ta không sợ, người bị thương là ngươi mà, ta có gì mà phải sợ, năm đó lúc con Hổ Nương nhà ta sinh con, ta còn tự tay đỡ đẻ cho nó, ta cũng là người từng thấy máu, ngươi này, ngươi này…”

 

Đàm Liên nắm lấy mặt ta, xoa xoa như đang nhào bột, dần dần lau sạch vết máu dính trên mặt ta.

 

Ta không ngừng nói huyên thuyên, cũng không biết mình đang nói gì, Đàm Liên không hề khó chịu, bất kể ta nói gì, hắn cũng ừ ừ đáp lại.

 

Mãi đến khi nói đến khô cả miệng, ta mới phát hiện ra mặt mình đã bị hắn véo đỏ.

 

***