Ngồi trong phòng tân hôn chờ phu quân đến vén khăn voan, ta đã mơ một giấc mơ.
Trong mơ, thế giới này là một quyển tiểu thuyết sảng văn với mô típ nam chính vạn người mê.
Nam chính tên là Đàm Liên, là đóa bạch liên thuần khiết không ai có thể hái xuống. Từ dung mạo, tính cách, gia thế cho đến tài học, tất cả đều hoàn mỹ đến mức không thể bắt bẻ.
Đàm Liên như vậy, tự nhiên thu hút vô số ánh mắt của nam thanh nữ tú, không ít người muốn hái đóa bạch liên thuần khiết này, nhưng lại bởi vì chấp niệm “cả đời chỉ cưới một người” của hắn mà thất bại.
Những nam nữ phụ si tình này về sau đều sẽ cam tâm tình nguyện trở thành đá kê chân cho Đàm Liên, giúp đỡ đứa con riêng của đương kim Thánh thượng này từng bước một leo lên ngôi vị chí cao vô thượng.
Còn ta, Tạ Bảo Bình, chỉ là người vợ cả mà Đàm Liên cưới về từ sớm. Một nữ phụ pháo hôi c.h.ế.t không rõ nguyên nhân không bao lâu sau khi thành thân.
Xem được hơn nửa nội dung, ta bị câu “vong thê Tạ Bảo Bình” được nhắc đi nhắc lại nhiều lần dọa cho bừng tỉnh.
Bởi vì quá mức kinh hãi, cho nên mãi đến khi có một hơi thở xa lạ đến gần, ta mới ngửi thấy điều bất thường.
Người tới không phải Đàm Liên.
Trong đêm tân hôn, một nam nhân xa lạ không phải là tân lang lại có thể lẻn vào trong phòng tân hôn…
Chẳng lẽ là nam phụ nào đó, yêu mà không được, muốn đến đây g.i.ế.c ta sao?
Ta vội vàng đứng dậy, định kêu cứu, nhưng trước mắt bỗng tối sầm, cả người choáng váng ngã xuống mép giường.
Cảm giác nóng ran kỳ dị từ bụng dưới lan ra, ta nhíu mày nhẫn nhịn.
… Quả nhiên những kẻ yêu thích Đàm Liên đều là một lũ biến thái.
Do dự một chút, cuối cùng ta vẫn không kêu cứu.
Người này muốn hủy hoại danh dự của ta trong đêm tân hôn, cho dù ta có thật sự kêu người tới, đến lúc đó cũng chưa chắc có thể giải thích rõ ràng.
Cũng không biết cái c.h.ế.t sau này của ta trong nguyên tác có liên quan gì đến chuyện đêm nay hay không.
Ta nghĩ đông nghĩ tây, cố gắng phân tán sự chú ý.
Người trước mặt lại sốt ruột.
Giọng của hắn ta lại lớn hơn một chút, nghe kỹ lại thì có vẻ là một thiếu niên.
“Này, sao ngươi còn chưa ngất, chẳng lẽ ngươi vì Đàm ca ca mà cố gắng chịu đựng sao?”
Thiếu niên đi tới đi lui, khiến đầu ta càng choáng váng hơn.
“Ta cũng không muốn nhắm vào một nữ nhân như ngươi, nhưng ai bảo ngươi lại dùng thủ đoạn hèn hạ để lừa Đàm ca ca cưới ngươi chứ?”
“Đàm ca ca như tiên trên trời, người thường sao xứng với huynh ấy. Cho dù huynh ấy nhất định phải cưới ngươi, ta cũng sẽ không trơ mắt nhìn ngươi làm dơ bẩn huynh ấy!”
Ta: “…”
Vậy sao ngươi không trực tiếp chuốc thuốc mê Đàm ca ca của ngươi đi?
“Nhưng ngươi cũng đừng sợ, thứ thuốc mê này chỉ khiến ngươi ngủ một giấc thôi, không có độc đâu. Cho nên ngươi đừng gắng gượng nữa, mau ngủ đi, đừng đợi Đàm ca ca nữa.”
Tên này cứ lải nhải không ngừng, giống như con chim sáo ồn ào, miệng chẳng bao giờ ngừng nghỉ.
Nhưng mà, thuốc mê sao?