Vợ Boss Là Công Chúa

Chương 917: Khổ nhục kế




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content

5��Cũng... không... không phải rất nghiêm trọng.” Lúc nghe y tá nói vậy Lục Minh căng thẳng nhìn cô. Chỉ nghe y tá nói tiếp: “Không! Chưa chết! Không chết được!” “...” Thái dương Lục Minh co giật.

Cô y tá mập mạp cầm di động trở lại giường, giao cho Lục Minh khẽ giải thích: “Cô ấy cúp máy rồi!” “...” Lục Minh đờ đẫn nhận điện thoại, trong đầu anh còn văng vẳng những lời vừa rồi của y tá “Không! Chưa chết! Không chết được!” Khóe miệng Lục Minh giật giật, không lẽ anh chết rồi Cảnh Y Nhân mới có thể tới nhìn anh sao? Lục Minh hoàn toàn thất vọng, như vậy còn không lừa được cô tới.

Cảnh2Y Nhân ngồi trên giường một tay nắm chặt điện thoại, tay kia đè chặt lên trái tim còn đang sợ hãi.

Cô bị cuộc điện thoại thông báo kia dọa chết, thực sự cho rằng Lục Minh đã xảy ra chuyện gì. Nếu không có chuyện gì thì cô tới làm gì? Cô cũng không phải bác sĩ, nếu đến ngược lại còn làm cho Lục Minh cảm thấy cô không thể buông được anh, lại càng làm anh có thể bắt nạt cô mà không hề e dè. Cho nên Cảnh Y Nhân mới hỏi có nghiêm trọng không, có thể chết người hay không. Nếu không có chuyện thì cô tới làm gì. Nghĩ vậy, Cảnh Y Nhân để điện8thoại lại đầu giường nằm xuống tiếp tục ngủ.

Nhưng nằm xuống rồi Cảnh Y Nhân không sao ngủ được, cứ lật qua lật lại.

Nửa giờ sau điện thoại lại vang lên.

Cảnh Y Nhân vươn tay ra, vội vàng nhận điện thoại.

Đầu kia điện thoại là giọng của cô y tá vừa rồi: “Cô Lục này, ngài Lục vì uống nhiều quá nên vẫn hôn mê không tỉnh. Trong tình huống này rất nguy hiểm, hay là cô tới đây một chuyến đi. Không có ai trông coi thì nhỡ đâu nửa đêm... không thở được cũng không có ai biết!” Cô y tá khó khăn cầm tờ giấy, đọc theo những gì Lục Minh viết trên đó.

“...” Cảnh Y Nhân nắm chặt6điện thoại, do dự vài giây: “Tôi biết rồi, phòng nào vậy?”

“VIP 306.”

“Được.”

Cảnh Y Nhân thản nhiên cúp điện thoại, lật chăn rời khỏi giường, mặc quần áo. Cô nghĩ Lục Minh đang say nên cho dù cô có tới anh cũng không biết, chính vì vậy cô mới yên tâm lớn mật thay quần áo, lái xe đến bệnh viện. Trong hành lang yên tĩnh của bệnh viện, ánh đèn huỳnh quang chiều thứ ánh sáng trắng nhờ nhờ lên bức tường, mùi thuốc sát trùng nồng nặc.

Cảnh Y Nhân nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh 306.

Sắc mặt Lục Minh nằm trên giường có vẻ không tốt, một tay cắm ống truyền, anh yên lặng nằm trên giường không nhúc nhích.3Y tá ở bên cạnh giống như vừa tiêm xong cho anh đang định rời đi.