*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
5hững thứ này trước kia Cảnh Y Nhân không biết làm, nhưng không đến một năm cô đã biết nhiều thứ như vậy. Cô phải chịu khổ như vậy làm ruột gan Lục Minh đau nhói.
Anh rũ mắt nhìn mười ngón tay nhỏ nhắn đã từng không hề phải làm lụng vất vả của cô, nhưng hiện giờ, ở lòng bàn tay ấy có thể nhìn thấy vết chai mờ mờ.
Anh có thể tương tưởng được lần đầu tiên cô làm cơm bị mỡ bắn vào người khó chịu như thế nào, có thể tượng tượng tới cô đã bao nhiêu lần thái rau mà làm chính bản thân cô bị thương, cũng có thể tưởng tượng khi cô bắt cá, cá trượt khỏi tay, chưa bắt được cá khéo đã làm bản thân ngã nhào rồi.
Nghĩ tới những điều này, Lục Minh vô2cùng đau lòng. Những chuyện này không phải là những chuyện cô nên làm. Một năm qua nàng công chúa quý báu của anh đã phải chịu biết bao nhiêu khổ sở.
Lục Minh ngước mắt lên, vẻ mặt đã dịu hơn nhiều, anh nhìn cô chăm chú rồi dịu dàng nói: “Theo anh về đi! Chúng ta làm lại từ đầu, bắt đầu lại một lần nữa, được không?”
Trong giọng nói Lục Minh lộ ra sự cầu xin. “...” Lòng Cảnh Y Nhân mềm nhũn, người cao ngạo như Lục Minh chưa từng ăn nói khép nép với ai như vậy bao giờ.
Nhưng lại nhớ tới những gì mình phải chịu đựng một năm qua, cùng với việc anh và Trịnh Bội Bội còn chưa rõ ràng, đột nhiên anh lại đi hết một năm trời, cô không thể cứ thể đặt qua một8bên không để ý được.
Cảnh Y Nhân thừa dịp tay anh không dùng lực bèn nghiêng đầu, tránh khỏi anh. “Gương vỡ lại lành thì trên nó cũng có vết nứt. Đồ vật được soi trên đó cũng bị vỡ thôi.”
“...” Lục Minh trầm mặt xuống. “Y Nhân! Em có biết cứ bướng bỉnh như vậy, hậu quả chúng ta ly hôn sẽ là gì không?” “..” Cảnh Y Nhân quay đầu đi, không nhìn anh. “Chúng ta ly hôn, tòa án nhất định sẽ tuyến giao con cho anh.”
“...” Nghe vậy, con ngươi Cảnh Y Nhân co lại, cô ngơ ngác nhìn Lục Minh. “Anh dựa vào cái gì mà khẳng định như vậy?”
“Nếu chúng ta ly hôn, nhà họ Cảnh và nhà họ Lục không còn quan hệ gì. Lục thì sẽ không cần hợp tác với nhà họ Cảnh nữa. Chỉ6cần anh rút đầu tư, Cảnh thị sẽ phá sản, Cảnh Đức Chính đã lớn tuổi cũng vẫn phải đi xin cơm. Em thấy, với tình trạng sinh hoạt nghèo nàn của nhà họ Cảnh, tòa án sẽ giao con cho em sao?”
“Cảnh Y Nhân, ngay cả con cũng không nuôi nổi mà em còn muốn ly hôn với anh sao? Em muốn hai đứa trẻ chết đói sao? Chút thu nhập kia của em còn không đủ cho bản thân em dùng!”
Nghe vậy, Cảnh Y Nhân tức giận đến mức cắn răng giơ tay lên tát vào mặt Lục Minh, nhưng lập tức bị Lục Minh bắt được. Anh nhắc nhở: “Cảnh Y Nhân! Em nghĩ cho kỹ đi. Con mình bây giờ còn nhỏ, chưa hiểu gì, lẽ nào em định nhìn các con lớn rồi lại bị bạn bè cười nhạo3là không có cha sao?”
Nói đến đoạn sau, vẻ mặt Lục Minh dịu xuống, anh tiếp tục ôn hòa khuyên bảo: “Y Nhân! Coi như vì con, cùng anh về đi! Con của chúng ta sẽ được nhận giáo dục tốt nhất, em sẽ không cần khổ cực làm việc nữa!”
Có phải anh chắc chắn rằng Cảnh Y Nhân cô không còn đường lui nên mới dùng con để uy hiếp cô hay không?
Rõ ràng, người làm sai chính là anh, nhưng lại dùng giọng điệu nghi ngờ nói chuyện với cô.