Vợ Boss Là Công Chúa

Chương 830




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content

6à vị Định tổng này lại khen Cảnh Y Nhân có khả năng làm việc.

Coi như Cảnh Y Nhân không làm được việc, nhưng trong lòng Lục Minh nghe thấy thoải mái là được. Hợp đồng này tám, chín phần mười là được ký rồi.

Nam trợ lý của ngài Đinh thấy ông chủ mình nịnh bợ thì cũng bám đuôi nịnh bợ theo.

“Ngài Lục đúng là có phúc lớn. Ngài là một người thành công như vậy mà bà xã vẫn đi làm. Không giống với bà xã của tôi, làm bà chủ gia đình, ngoại trừ ở nhà chăm con ra thì không làm việc gì, còn phải dựa vào một mình tôi ra ngoài bôn ba làm việc để nuôi mọi người.”

Nghe2vậy, Lục Minh và Cảnh Y Nhân cùng nhướng mày.

Có người lại kêu khổ trong lúc dùng tiệc để bàn chuyện hợp tác của công ty sao? Hơn nữa việc cá nhân của vị trợ lý không quan trọng chút nào nữa.

Vị trợ lý này dường như không thức thời lắm, đã quên ai mới là ông chủ sao? Cứ thể chen lời vào hả.

Cảnh Y Nhân lại hiếu kỳ không biết người đàn ông này khổ tới mức nào mà làm cho anh ta có thể kể với người không quen biết. Cô hỏi: “Vậy bà xã anh tại sao không làm việc, bởi vì phải chăm con sao?”

Vị trợ lý kia thở dài: “Coi như là thế. Hiện giờ con cũng không8nhỏ nữa nhưng cô ấy vẫn không đi làm, thế mà ngày nào cũng oán giận với tôi là bạn sắp chết.” Cảnh Y Nhân lại hỏi: “Vậy mỗi ngày cô ấy bận làm gì?”

“Có thể bạn chuyện gì được? Không phải là chăm con, đưa con đi học, đón con về, giặt quần áo, làm cơm, quét dọn, làm vệ sinh, chăm sóc cha mẹ tôi, chút chuyện nhỏ này thôi.”

“...”Việc nhỏ sao? Nghe vậy khóe miệng Cảnh Y Nhân giật giật. Tuy rằng cô chưa từng làm những chuyện này mà người giúp việc trong nhà làm hết nhưng cô cũng biết những việc này mệt tới mức nào. Người đàn ông này là người ích kỷ điển hình. Không phải là2chăm con, đưa con đi học, đón con về, giặt quần áo, làm cơm, quét dọn, làm vệ sinh, chăm sóc cha mẹ tôi, chút chuyện nhỏ? Nhiều chuyện như vậy còn nói là chuyện nhỏ, là không có chuyện gì làm? Nghĩ vậy Cảnh Y Nhân không hiểu sao thấy bực bội, cô thấy bà xã của anh ta không đáng phải như vậy. Cảnh Y Nhân lại hỏi: “Vậy bà xã anh dậy lúc mấy giờ? Mà anh dậy lúc mấy giờ?” Trợ lý cầm cốc nước trước mặt lên uống một hớp, giống như nhắc tới bà xã thì thấy có chút không kiên nhẫn. “Đừng nhắc tới nữa. Cô ấy dậy từ 5 giờ để làm bữa sáng cho con,2sau đó đưa con tới trường rồi mua thức ăn về. Tôi 9 giờ vào làm nên dậy từ lúc 8 rưỡi. Nhưng sáng sớm cô ấy đã làm việc lách ca lách cách ồn muốn chết. Tôi muốn ngủ cũng không ngủ ngon được.” “Vậy buổi tối anh đi làm về thì làm gì? Bà xã anh thì sao?”