Khi thấy người trước mắt mình là cảnh Y Nhân, sắc mặt Lục Minh lập tức dịu dàng lại, đột nhiên dường như anh nhớ tới điều gì, ngay sau đó lại lạnh mặt, nhắc: “In lại phần tài liệu. Pha một cốc cà phê khác.2Tháng này... trừ 100 đồng tiền lương.”
“...” Ngày đầu tiên đi làm cô đã gặp rắc rối rồi.
Cảnh Y Nhân cũng không có gì không vui. Lục Minh phần việc công và việc tư rõ ràng giúp cô có thể không ỷ lại vào anh. “Vâng!8Ông... chủ!” Cảnh Y Nhân suýt nữa thì quên, vội vàng đổi chữ “xã” thành chữ “chủ“. Cô lau khô bàn rồi cầm phần tài liệu bị ướt và cà phê đi ra ngoài. Lục Minh nhìn theo bóng lưng của Cảnh Y Nhân, khóe miệng2hơi cong lên. Cô đúng là chăm chỉ. Cảnh Y Nhân nhớ Lục Minh bảo cô đem phần tài liệu này đi in lại. Cảnh Y Nhân biết dùng máy vi tính một chút. Lưu Hiểu Đông đã gửi phần tài liệu cần phải in cho2Cảnh Y Nhân. Cảnh Y Nhân mở văn bản ra, cứ thể ấn vào nút in, sau đó nó sẽ tự động in, như thể cũng tiện. Cảnh Y Nhân nhìn bàn làm việc của mình, cái máy in vuông vức màu đen đang nhả ra6từng tờ giấy lít nha lít nhất toàn chữ là chữ. Đồ vật hiện đại này thật cao cấp, cứ thế xoẹt xoẹt đã ra sản phẩm rồi. Kết quả, mới in được một nửa, màu của chữ càng lúc càng nhạt, sau đó máy không hoạt động nữa, một tờ giấy bị kẹt ở trong không ra được. Cảnh Y Nhân hỏi Lưu Hiểu Đông: “Chuyện gì vậy? Bị hỏng rồi sao?” Lưu Hiểu Đông cũng không biết Cảnh Y Nhân không biết dùng máy in, lại thêm lúc này Lưu Hiểu Đông cũng bận không thể phân thân ra được. Cô ấy liếc mắt sang, nói đại khái lý do cho Cảnh Y Nhân rồi xoay người chỉ vào ngăn tủ ở phía sau. “Chắc là hết mực rồi, ngăn tủ ở phía sau cô có mực đó, đổ vào là được.” Nói rồi Lưu Hiểu Đông xoay người lại tiếp tục bận rộn.
Cảnh Y Nhân đứng dậy đi tới phía những ngăn tủ sắt dựa lưng vào tường ở phía sau tìm một hồi mới thấy rất nhiều hộp mực.
Cô tùy tiện lấy mấy hộp ra rồi quay lại chỗ ngồi. Chỉ là, thứ này phải đổ vào kiểu gì đây? Cảnh Y Nhân đưa mắt qua nhìn Lưu Hiểu Đông, thấy cô ấy đang bận thì cô cũng không tiện làm phiền.
Thế là cô cứ thể tự mình từ từ nghiên cứu.
Cô ôm lấy chiếc máy in nho nhỏ, xoay trái phải trước sau. Sau khi mở cái nắp ở phía sau thì phát hiện bên trong không có gì, hai bên trái phải có lò xo, cái này Cảnh Y Nhận biết, đây là chỗ cắm pin.
Điều khiển tivi ở trong nhà cũng có, lần trước cô thay pin thì mới biết.
Cảnh Y Nhân tiếp tục tìm chỗ có thể mở, sau khi tìm một hồi, cuối cùng cô đã mở được hộp mực ra.
Chỉ là, những chiếc hộp dường như không có chỗ để mở nắp. Cảnh Y Nhân lại nghiên cứu một lúc rồi cứ thể dùng lọ mực mới rót vào là được, mà trên lọ mực có có lỗ kim phù hợp. Cảnh Y Nhân rút miếng nhựa mềm trên nắp lọ mực rồi làm theo miêu tả trong sách hướng dẫn, phải lắc đều trước.
Cô cầm lọ mực dùng sức lắc lên lắc xuống, sau đó lại vẩy vẩy. Mà vừa dùng sức, lọ mực trong tay đã bắn thẳng mực tới chỗ Lưu Hiểu Đông ở bên cạnh, làm cô ấy bị dính mực đầy mặt. Trên váy của cô cũng bị dính mực.
“...” Cảnh Y Nhân hóa đá tại chỗ, miệng cô há ra to như quả trứng vịt, chỉ biết lúng túng nhìn kiệt tác của mình trên người Lưu Hiểu Đông.
“Ngại... ngại quá, Hiểu Đông! Tôi không cẩn thận... dùng sức quá nên bị bắn ra rồi.”