Vợ Boss Là Công Chúa

Chương 821




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content

6��Chúng ta tới bệnh viện xem một chút nhé.” “Anh cảm thấy em bị bệnh sao?” Trong lòng Cảnh Y Nhân lại càng thêm ấm ức.

Cô đột ngột đẩy Lục Minh ra. Chẳng qua hai ngày hôm nay tâm trạng cô không tốt mà thôi, thể mà Lục Minh lại coi là cô bị bệnh?

“...” Đôi mắt sâu thẳm của Lục Minh nhìn cảnh Y Nhân chăm chú. Một lúc sau anh mở miệng: “Không, gần đây tình trạng sinh lý của em có chút không ổn định thế nên anh hơi lo. Nếu em không muốn đi thì chúng ta không đi nữa.”

Lục Minh nói như vậy trong lòng Cảnh Y Nhân mới thoải mái một chút. Về tới nhà Cảnh Y Nhân đi ngủ rất sớm.

Hôm sau, lúc Lục Minh đang làm việc thì nhận được điện thoại của2người giúp việc trong nhà. Người giúp việc kể rằng Cảnh Y Nhân hiểu nhầm cô trông trẻ đã cho hai đứa bé ăn nhầm thứ gì đó nên mắng cô trông trẻ. Kết quả, khi phát hiện mình đã hiểu nhầm thì cô lại tự trách mình, nhốt mình trong phòng không chịu ra ngoài.

Cô trông trẻ cũng không trách móc gì cô, nhưng người giúp việc gọi Cảnh Y Nhân thế nào cô cũng không chịu đi ra ngoài. Lục Minh từ công ty về nhà, giơ chân đá văng cửa ra. Anh thấy cảnh Y Nhân đang ôm chân ngồi đờ đẫn trên ghế sô pha giống như không hề nghe thấy có người gọi cô vậy.

Mãi tới khi Lục Minh đi tới bên cạnh cô, ôm cô lên khỏi ghế sô pha thì cô mới lấy lại8tinh thần, giật mình nhìn Lục Minh.

“Anh tan làm rồi sao?” Cô đưa mắt nhìn đồng hồ treo trên tường, mới hai giờ chiều.

Khóe miệng Cảnh Y Nhân cong lên, ôm lấy cổ Lục Minh, nhìn qua không có gì khác so với bình thường cả. “Có phải anh về nhà để ở cùng với em không? Em ở nhà một mình chán lắm đó.”

“...” Lục Minh gật đầu rồi ôm Cảnh Y Nhân tới ngồi trên giường.

Sau đó Cảnh Y Nhân mới nói cho Lục Minh, vừa rồi cô mới cùng Bạch Vân và Phương Tiểu Nhã cùng đi ăn kem, sau đó nhìn thấy một con mèo đang đánh nhau với một con voi. Nhưng còn chưa kịp nhìn thấy bọn chúng đánh nhau thì cô đã về tới nhà rồi.

Mà người giúp việc đã nói cho Lục Minh,2Cảnh Y Nhân vẫn luôn nhốt mình trong phòng, không hề ra ngoài. Lục Minh lo lắng, dỗ dành cảnh Y Nhân ngủ.

Chờ Cảnh Y Nhân ngủ rồi, Lục Minh lại quay về phòng sách, gọi cho giám đốc Bệnh viện Thành phố một cuộc điện thoại để miêu tả tình hình bệnh của Cảnh Y Nhân.

Đúng như Lục Minh đoán, Cảnh Y Nhân thật sự đã bị bệnh. Giám đốc bệnh viện cung kính trả lời:

“Theo những gì ngài nói, có khả năng cô Cảnh đã bị bệnh trầm cảm sau sinh. Loại bệnh này, có thể nghiêm trọng mà cũng có thể không có việc gì. Làm cho người ta vô cùng bị quan, suy nghĩ lung tung, dễ gây ra bực bội, ham ngủ, rụng tóc, nếu kéo dài sẽ gây ra chuyện tự ngược đãi bản thân,2hoặc là tự sát.” Nghe những lời giám đốc bệnh viện nói, Lục Minh sợ tới mức tim như nhảy vọt lên tận cổ. Lục Minh hét lên giải thích: “Trước đó cô ấy vẫn đang khỏe mạnh sao lại bị loại bệnh này chứ?”