*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
6ó thể trở thành ngôi sao hạng A trên thế giới, tương lai nếu không lấy được người trong hoàng thất thì cũng cưới được đại gia xếp ở mấy thứ hạng đầu trên thế giới. Cho dù không lấy được người tốt như vậy thì cũng không kém bao nhiêu.
Cho dù Lục Minh đã kết hôn, bọn họ không thể tơ tưởng đến việc được gả cho Lục Minh, thế nhưng nếu có thể có chút quan hệ, vậy thì sau này sẽ dễ sống trong giới giải trí hơn.
Lục Minh đã đến Kim Sắc Niên Hoa rồi mà không đến thăm Nhạc Phong thì sẽ khó nói.
Dù sao đã qua một tháng, không biết tình trạng sức khỏe của Nhạc Phong đã ổn chưa. Trước đó, mỗi ngày khi tan tầm anh đều đến2hỏi thăm tình hình của Nhạc Phong. Sau khi Nhạc Phong phẫu thuật xong, anh ta sốt hết bảy ngày sau mới từ từ bình phục. Anh đã lo Nhạc Phong có bị sốt thành kẻ ngốc luôn không. Sau đó tình hình trở nên ổn định, anh cũng không đến đây nữa.
Hôm nay tới đây rồi, Lục Minh đi vào thang máy, trực tiếp nhấn nút đến tầng cao nhất, đi về phía căn phòng tổng thống dành riêng cho Nhạc Phong.
Lục Minh lững thững đi đến cửa phòng tổng thống rồi dừng lại. Anh nhấn chuông cửa. Sau khi chuông cửa vang lên ba tiếng, hồi lâu sau cửa phòng mới được mở ra từ bên trong.
Người mở cửa là Nhạc Nhu, đầu tóc của cô ấy bù xù, mặc một cái váy ngủ8mỏng, giống như vừa mới tỉnh dậy, dáng vẻ nhìn có chút tiều tụy. Thấy thế, Lục Minh hơi nhíu mày. Đây là phòng dành riêng cho Nhạc Phong, tuy rằng Nhạc Nhu là em gái của anh ta, thế nhưng nếu ngủ ở đây thì hình như hơi kỳ quái?
Lục Minh cũng không suy nghĩ nhiều, anh nói rõ mục đích đến đây: “Nhạc Phong khá hơn chút chưa?”
Nhạc Nhu lười biếng mở miệng: “Anh tôi không có ở đây!” “...” Lục Minh hơi liếc mắt vào trong phòng, anh nhìn thấy trên ghế sô pha trong phòng khách có vắt một cái quần nam. “Anh trai chị không có ở đây nên chị dẫn đàn ông về hả?” Nhạc Nhu bị vạch trần, lập tức đỏ mặt. “Đây là chuyện riêng của tôi, tôi2chưa kết hôn, có đàn ông không phải là chuyện rất bình thường sao!” Nhạc Nhu ngại ngùng không dám nói cho Lục Minh biết, người đàn ông kia chính là Hắc Long. Trước đó, lần nào cô ấy cũng nói xấu Hắc Long trước mặt Lục Minh. Lần này bất đắc dĩ dẫn Hắc Long đến đây, nếu Lục Minh biết được, chắc chắn sẽ lén nói cô ấy tự làm khổ mình. Mà căn phòng riêng này, anh trai cô ấy đã thỏa thuận với Hắc Long. Căn phòng này trở thành phòng dành riêng cho hai người họ, anh trai cô ấy đã sớm dọn xuống phòng vip ở tầng dưới rồi. Nhạc Phong không hề quan tâm đến người em gái là cô ấy, thế nhưng chỉ vì một phần danh sách,2lại bán cô ấy cho Hắc Long. Vừa nghĩ đến đây, Nhạc Nhu liền cảm thấy khó chịu. Lục Minh thực sự không muốn quản chuyện của Nhạc Phong. Anh nói rõ mục đích đến đây: “Hôm nay ở đây có một bữa tiệc, anh trai chị về thì bảo anh ấy xuống uống mấy ly với tôi!”
“Được!”
Lục Minh xoay người rời đi, vào lúc Nhạc Nhu chuẩn bị đóng cửa lại, đằng sau truyền đến một tiếng: “Cưng à! Mau tới đây! Bốn vương tử sẽ cố gắng thương yêu em!” “...” Khuôn mặt của Nhạc Nhu đỏ lên, cô ấy ước gì có thể tìm được một cái lỗ nào đó mà chui vào. “Rầm” một tiếng, cô ấy đột nhiên đóng sầm cửa lại.