*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người vây quanh lập tức sợ tới mức ngồi sụp xuống đất ôm đầu, nhanh chóng giải tán.
Tiết Phương Hoa bắn xong, cười khẽ với Cảnh Y Nhân một tiếng:
“Cảnh Y Nhân, mày cho là như vậy có thể ngăn tao lại à? Mày thật ngây thơ!” Tiết Phương Hoa nói xong, lấy từ bên hông ra hai thứ trông như lựu đạn, ném qua. Xung quanh lập tức bốc lên màn khói trắng xóa. Cảnh Y Nhân ngồi tại chỗ, không phân rõ phương hướng, cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ, cô đành chậm rãi đứng dậy tại chỗ. Cô nhắc nhở Nhạc Phong: “Bể đứa bé cẩn thận!”
Nhạc Phong một tay ôm Tiểu Đâu Đâu, đứa bé vậy mà từ2đầu tới cuối cũng không khóc.
Nhưng giờ phút này tâm tư anh ta không đặt trên người đứa bé mà lại lo lắng cho Cảnh Y Nhân. Một tay anh ôm đứa bé, một tay vươn ra muốn tìm Cảnh Y Nhân. Mãi đến khi cảnh Y Nhân hô một tiếng: “Bể đứa bé cẩn thận!” “Y Nhân! Em sao rồi?” Nhạc Phong và Cảnh Y Nhân gần như là lên tiếng cùng một lúc. Nhạc Phong còn chưa kịp nghe rõ Cảnh Y Nhân nói gì, đột nhiên cảm thấy trong tay trống rỗng, đứa bé bị ôm đi mất. Nhạc Phong bối rối sờ soạng khắp nơi.
“Y Nhân? Em bế con rồi à?”
“Em không? Em đứng tại chỗ không nhúc nhích mà!”8Cảnh Y Nhân lo lắng đáp lại.
Trước mắt trắng xoá một vùng, không nhìn thấy gì cả.
Mặc dù hai người bọn họ có một thân võ công cũng không dùng được. Xung quanh có người dân báo cảnh sát, đợi đến khi cảnh sát tới, dùng dụng cụ thổi tan màn khói. Tất cả xung quanh bình yên trở lại, nhưng Cảnh Y Nhân và Nhạc Phong đứng tại chỗ, đứa bé trong tay lại không còn. Cảnh Y Nhân và Nhạc Phong được đưa tới Cục Cảnh sát. Giang Đóa Đóa vẫn luôn đứng ở đối diện đường nhìn một màn này, cô ta choáng váng, nửa ngày cũng không lấy lại được tinh thần, trong đầu vẫn còn dừng lại ở hình2ảnh vừa rồi Cảnh Y Nhân nhảy lên một chiếc xe, bay sang phía đối diện một cách cực ngầu.
Giang Đóa Đóa cũng bị đưa tới Cục Cảnh sát. Một người mẹ mất con, Cảnh Y Nhân đau lòng chưa từng có, cảm giác đau đớn đó còn khó chịu hơn cả việc bắt cổ chết. Cảnh Y Nhân sầm mặt, tức giận trừng Giang Đóa Đóa. Cô tiến lên, không chút do dự, hung hăng tát Giang Đóa Đóa một cái.
Giang Đóa Đóa kinh ngạc trợn to mắt, ôm gương mặt đỏ bừng nhìn cảnh Y Nhân.
“Cảnh Y Nhân mày dám đánh tao? Nơi này chính là Cục Cảnh sát!”
Nói xong, cô ta chỉ vào Cảnh Y Nhân, ồn ào nói với cảnh2sát xung quanh: “Nó đánh tôi, mấy người có thấy không, bắt nó lại.”
Cảnh sát ở xung quanh vốn đang nhìn chằm chằm vào bọn họ, lúc Giang Đóa Đóa nói vậy, tất cả đều giả vờ như không nghe thấy, đều tự đi làm việc của mình, nên xem tài liệu thì xem tài liệu, nên tìm người thì đi tìm người.
“..” Giang Đóa Đóa không rõ tình hình, vẻ mặt ngu ngơ nhìn cảnh sát xung quanh. Cô ta tức giận rít lên: “Tôi nói chuyện với mấy người đấy? Mắt mấy người mù rồi à? Nó ra tay đánh tôi!” Vẫn chẳng có ai để ý tới cô ta, người ở Cục Cảnh sát này ai mà chẳng biết Cảnh Y6Nhân là vợ Lục Minh, con dâu tổng thống, là người phụ nữ có thái độ đối nội đối ngoại đều khéo léo đúng mực.
Cô có thể giận đến mức đó, ra tay trong Cục Cảnh sát, chỉ sợ cô gái tên Giang Đóa Đóa này cũng chẳng phải hàng tốt lành gì.