Vợ Boss Là Công Chúa

Chương 756




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content

6ảnh Y Nhân thay xong quần áo, cầm theo túi xách sau đó vội vàng ra khỏi cửa. Lục Minh vẫn nhất quyết lái xe đưa cô đến bệnh viện rồi cùng cô đi tới phòng bệnh. Vừa đến phòng bệnh, Cảnh Y Nhân liền thấy cả đám bác sĩ trong phòng bệnh, còn bà ngoại đang nằm trên giường lại bị từng lớp vải quần vào không thể động đậy. Giang Đóa Đóa nằm sấp bên giường khóc lóc ầm ĩ, tỏ ra thương tâm muốn chết.

“Bà nội! Bà nội!” Nhìn thấy Lục Minh và Cảnh Y Nhân đến. Bác sĩ cung kính nhường chỗ, giải thích:

“Lục tổng, có thể bà cụ bị ngộ độc thức ăn! Vẫn luôn co giật không ngừng, chỗ nào cũng cho loạn.2Chúng tôi lo bà sẽ tự làm bản thân bị thương, chỉ có thể trói bà ấy lại trước.”

Nghe vậy, sắc mặt Lục Minh và Cảnh Y Nhân ngưng trọng. Đồ ăn của bà ngoại vẫn luôn do nhà họ Lục mang đến. Mấy ngày nay bà ngoại đều ăn thức ăn do đầu bếp chuẩn bị. “Có kiểm tra được cụ thể là ngộ độc cái gì không?” Bác sĩ lắc đầu: “Kết quả xét nghiệm còn chưa có, phải đợi đến ngày mai!”

Giang Đóa Đóa nằm sấp bên giường khóc thút thít như hoa lê trong mưa.

Ngước mắt lên thấy đám người cảnh Y Nhân đã đến, cô ta theo bản năng đứng lên đi về phía Lục Minh. Vừa mở miệng đã tỏ vẻ đáng thương:8“Lục...Lục Minh! Bà nội không biết làm sao đột nhiên lại trở nên thể này!” Nói xong, cả người cô ta nũng nịu, dựa vào người Lục Minh, giống như hoàn toàn xem nhẹ sự tồn tại của cảnh Y Nhân vậy.

Vẻ mặt Lục Minh đanh lại, cánh tay anh ôm lấy Cảnh Y Nhân, đi qua bên cạnh.

Giang Đóa Đóa vồ hụt. Cô ta chuyển mắt nhìn về phía Cảnh Y Nhân, trợn mắt lên, đầu ngón tay nhọn hoắt chỉ vào cô rồi vu khống: “Đều là cô! Cô đuổi cha mẹ tôi đi, bây giờ bà nội xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bọn họ muốn đến không còn kịp nữa. Thức ăn của bà nội đều là cô bảo người chuẩn bị. Có phải cô2đã cho bà nội ăn thứ gì kỳ lạ không?”

Sắc mặt Lục Minh ngưng trọng, lộ ra vẻ mặt âm trầm tức giận nhìn Giang Đóa Đóa, anh hơi dời bước đứng trước mặt Cảnh Y Nhân, bảo vệ cô phía sau lưng. Rồi đột ngột dùng tay gạt ngón tay của Giang Đóa Đóa ra. “Cô nói hươu nói vượn gì thế? Là tôi bảo tài xế đưa các người đi, một nhà các người muốn mặt dày mày dạn đến khi nào?”

“Lục Minh tại sao cậu phải như thế? Sao cậu có thể nói như vậy? Chúng ta là người một nhà, cha mẹ tôi đi rồi, ai chăm sóc bà nội?” Lông mày Lục Minh khẽ nhướng, cười nhạo giễu cợt một tiếng: “Ai là người2một nhà với cô, đã có hộ sĩ chăm sóc bà cụ rồi. Cha mẹ có ngoại trừ đưa cơm thì không làm gì hết!” Việc đưa cơm Lục Minh tùy tiện kêu một người cũng có thể làm, không nhất thiết phải là cha mẹ của Giang Đóa Đóa. Cảnh Y Nhân ở phía sau Lục Minh khẽ kéo quần áo, nhắc nhở anh. Cảnh Y Nhân sợ lời nói của Lục Minh bị bà ngoại nghe thấy, bà ngoại sẽ khó chịu.

“...” Đóa Đóa bị chặn nghẹn họng. Tức giận đến mức cả khuôn mặt đỏ lên.