*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Minh mãnh liệt hôn lên môi Cảnh Y Nhân.
“Có mệt hay không, em cứ thử một cái chẳng phải sẽ biết ngay sao.”
“Có tinh thần như vậy, xem ra không một chút nào nhỉ!”
Giang Đóa Đóa tức giận âm thầm nghiến răng, đột nhiên xoay người về phía Cảnh Y Nhân gằn lên: “Cảnh Y Nhân, dù thế nào chị cũng là chị họ của em, em nói chị như vậy là có ý gì? Là người thân, chị quan tâm tới Lục Minh một chút thì đã sao? Lẽ nào có gì sai sao?” “Chị không quan tâm tới em mà lại quan tâm tới em rể là có lý sao?” Nói rồi Cảnh Y Nhân hơi đẩy Lục Minh ra. Vì2để Giang Đóa Đóa triệt để hết hy vọng, Cảnh Y Nhân hỏi Lục Minh: “Ông xã, trong lòng anh, địa vị của em ở đâu?”
Lục Minh ôm lấy eo Cảnh Y Nhân, liếc Giang Đóa Đóa một cái rồi thu tầm mắt lại, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán Cảnh Y Nhân, không hề che giấu mà trả lời: “Trong lòng anh, em còn quan trọng hơn cả tính mạng của anh!”
Lời nói dịu dàng đó của Lục Minh giống như một lời thề, kiên định không hề thay đổi. Một câu trả lời như một lời hứa hẹn chắc chắn đó làm đáy mắt Cảnh Y Nhân lóe lên một tia khiếp sợ, trong lòng chấn động mạnh mẽ.
Cảnh Y8Nhân cho rằng Lục Minh sẽ nói cố quan trọng hơn cái gì đó, bởi vì anh yêu có nên mới vậy. Cô lại không ngờ Lục Minh lại nói có quan trọng hơn cả tính mạng của anh. Trong chớp mắt Cảnh Y Nhân lại nhớ tới lần trước khi cô bị rơi xuống khỏi máy bay, Lục Minh không hề do dự nhảy khỏi tầng cao nhất của tập đoàn Lục thị để đón lấy cô.
Trong lòng Cảnh Y Nhân dịu đi, cô nàng cánh tay lên, cô thật thương yêu người đàn ông yêu cô như yêu mạng sống này. Giang Đóa Đóa thẹn quá hóa giận: “Cảnh Y Nhân, em đừng quá đáng. Loại phụ nữ hung dữ, độc ác2như em sớm muộn gì cũng bị đàn ông thấy phiền chán. Thế mà em lại bắt ông xã mình nói ra lời trái với lương tâm như thế.”
“...” Trái với lương tâm?
Cảnh Y Nhân lộ ra vẻ mặt thông cảm nhìn Giang Đóa Đóa, bởi vì cô ta cả đời chưa từng gặp được người đàn ông yêu mình thật lòng nên mới cho rằng những người đàn ông nào nói lên câu này đều là giả dối. Giang Đóa Đóa tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, trong lòng oán khí như thể có thể dời non lấp biển, cô ta hận không thể xé xác Cảnh Y Nhân đang ở trong lòng Lục Minh. Nhưng đang ở trước mặt Lục Minh2nên cô ta không thể làm gì được, chỉ có thể nhìn chằm chằm bọn họ khoe tình cảm. Cô ta giậm chân một cái, nhanh chóng quay trở lại phòng mình rồi đóng sập cửa lại. Trong đầu cô ta vẫn đang nhớ tới chuyện vừa rồi Lục Minh dịu dàng tình cảm với Cảnh Y Nhân, cứ nghĩ tới lại tức giận, hận không thể tìm ra thứ gì đó để phát tiết. Cô ta lao tới trước ghế sô pha, túm lấy chiếc gối ôm rồi điên cuồng giật lông tơ trên mặt gối làm trong phòng đâu đâu cũng có lông tơ, sau đó ném gối lên ghế sô pha. Trong lòng cô ta lại càng không ổn, sao Cảnh6Y Nhân lại có thể hạnh phúc như vậy? Đúng lúc này, điện thoại di động của Giang Đóa Đóa vang lên. Cô ta cầm điện thoại di động lên, vừa nhìn đã thấy đó là nhân viên bán hàng đã bán thuốc cho cô ta. Giang Đóa Đóa hậm hực nhận điện thoại, không hề có kiên nhẫn mà gào lên.