*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“...” Cô vừa tới thế giới này đã kết hôn rồi. Lúc đó còn không kịp báo cho bản thân mình để chuẩn bị tinh thần thì hơi sức đâu đi báo cho bọn họ chứ. “Lúc đó quá đột ngột, tôi cũng chưa chuẩn bị tốt, thế nên không báo cho ai cả.” Nghe vậy, Lục Minh nhíu mày đưa mắt nhìn cảnh Y Nhân. Đột nhiên? Đúng là đột nhiên thật. Vừa tới đã trở thành vợ của Lục Minh anh rồi.
“Sao nói chuyện mà cũng đứng chen chúc ở cửa vậy, vào nhà, vào nhà đi.”
Giang Dân Sinh ở phía sau, bọn họ đứng chen ở cửa nên ông ta không đi vào được.
Lúc này Lục Minh mới cởi giày, nhưng cũng không đi đôi dép mới Giang Đóa2Đóa đưa cho mà đi đôi dép đi bình thường vẫn đi. Ánh mắt si mê của Giang Đóa Đóa vừa rồi, Lục Minh đã từng gặp vô số lần ở ngoài, đương nhiên anh hiểu nghĩa là gì.
Lục Minh thay dép đi trong nhà xong liền khom lưng, tháo giày của Cảnh Y Nhân, rồi ngồi xổm xuống, giúp cô thay dép đi trong nhà. Đây là chuyện Lục Minh vẫn thường làm giúp Cảnh Y Nhân, Cảnh Y Nhân đã quen rồi. Khi thay một chiếc dép cô sẽ đưa tay ra chống lên lưng Lục Minh. Khi nhìn thấy hình ảnh này, gương mặt Giang Đóa Đóa bỗng sầm xuống. Lục Minh không đi dép cô ta đưa đến thì thôi đi. Vậy mà anh lại hầu hạ Cảnh8Y Nhân như thế, mà Cảnh Y Nhân lại mang theo dáng vẻ kiêu ngạo như không có việc gì, như thể đó là chuyện đương nhiên vậy.
cảnh Y Nhân được nuông chiều như vậy, cô coi Lục Minh thành cái gì? Nghĩ thế, Giang Đóa Đóa liền ôm một bụng tức giận.
Thay dép xong, mấy người Lục Minh đi vào nhà, chuẩn bị dùng bữa tối. Bởi vì tối qua ăn cơm không vui vẻ nên Lục Minh đã cố ý bảo đầu bếp nấu bữa tối hôm nay theo kiểu Nhật.
Khi giúp việc bưng thức ăn lên, tất cả các món ăn, canh, thịt đều được chia mỗi người một phần, đặt trên bàn gỗ nhỏ.
Các món ăn từ cá hồi tươi, rau rong biển, trứng cá hồi đều được2đầu bếp làm vô cùng cẩn thận, không chỉ mùi vị ngon mà vẻ ngoài cũng rất đẹp. Nhìn những món ăn này làm người ta phải giơ ngón tay cái để khen ngợi. Giang Đóa Đóa không nhịn được ăn một miếng to. Rồi bắt đầu nói: “Y Nhân! Em còn nhớ lúc bé chúng ta ra sông bắt cá không?”
“...” Cảnh Y Nhân không hiểu sao Giang Đóa Đóa đột nhiên lại quăng ra một câu không liên quan như vậy. Cô ngẩn ra, ngước mắt lên nhìn Giang Đóa Đóa ngồi đối diện.
Giang Đóa Đóa nhớ tới chuyện lúc nhỏ không nhịn được mà cười lên. “Em và anh Nhị Cẩu ở nhà bên cùng xuống sông. Kết quả, em bị ngã vào chỗ nước sâu nên bị ngập.2Em liều mạng túm lấy anh Nhị Cẩu, cuối cùng lại kéo rơi mất quần của anh ấy, anh Nhị Cẩu mắc cỡ quá nên kêu oai oái rồi đá em một cước văng ra ngoài.”
Nói xong, Giang Đóa Đóa cười thật to. “..” Cảnh Y Nhân sầm mặt xuống, không hiểu câu chuyện nhạt nhẽo này có gì hay mà cười. Nhưng Cảnh Y Nhân không biết, Giang Đóa Đóa đang cố ý nói tất cả những chuyện xấu của Cảnh Y Nhân trước kia để Lục Minh biết Cảnh Y Nhân trước kia đã từng thủ tục thế nào.
Lục Minh ngồi bên cạnh cười khẽ một tiếng. Tiếng cười của Lục Minh làm mắt Giang Đóa Đóa sáng rực lên, cô ta nhìn Lục Minh nói: “Lục Minh, có phải6cậu cũng thấy buồn cười không?”
Giang Đóa Đóa gọi thẳng tên Lục Minh làm anh thấy phản cảm mà nhíu mày. Trước mặt anh, ngay cả cha mẹ của Giang Đóa Đóa cũng gọi anh là “ngài Lục“. Bọn họ quen biết từ lúc nào mà có thể gọi thẳng tên như thế?