*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
0ảnh Đức Chính đột nhiên gọi điện thoại đến làm Cảnh Y Nhân nhớ tới chuyện bà ngoại bị ngã gãy chân. Nhạc Phong đứng bên cạnh nghe được rành mạch cuộc điện thoại của cảnh Y Nhân, anh ta nhắc nhở: “Nếu em ra ngoài thì phải mang người đi cùng, như thế sẽ an toàn hơn.” “Vâng, em biết rồi.” Nói xong, Nhạc Phong đưa túi giấy trong tay đến trước mặt Cảnh Y Nhân.
“Đây là món quà mà anh tặng cho hai đứa nhỏ.”
Cảnh Y Nhân nhận lấy túi giấy rồi mở ra, bên trong có hai hộp trang sức màu tím cùng kiểu dáng. Cô mở hộp ra, bên trong mỗi hộp là một chiếc vòng tay bằng kim loại. “Bên trong có hệ thống định vị, khóa bằng mật mã.” Như vậy sẽ không sợ đứa trẻ bị đi lạc. Nhạc Phong thản nhiên giải thích.
Anh2ta vốn đi cùng Nhạc Nhu đến đây, nhưng vì lấy thứ này đi cho nên chậm trễ một lúc. “Cảm ơn anh.”
Buổi chiều, Cảnh Y Nhân ngồi nhờ xe Nhạc Phong đến bệnh viện thăm bà ngoại, cô còn mang cả hai quân nhân đi cùng.
Cảnh Đức Chính cũng không keo kiệt với bà ngoại, bà được ở phòng bệnh đơn nhỏ hạng VIP.
Lúc Cảnh Y Nhân đến cửa phòng bệnh, hai quân nhân liền ở bên ngoài canh giữ.
Cảnh Y Nhân đẩy cửa vào, nhìn thấy một bà lão cao tuổi ngồi dựa trên giường, một chân hơi treo lên.
Bà lão có làn da ngả vàng, mái tóc hoa râm, khuôn mặt đầy nếp nhăn, trông rất hiền lành.
Bên cạnh bà là một nhân viên điều dưỡng trung tuổi đang ngồi đút cháo cho bà lão ăn, còn dỗ dành bà lão: “Bà ngoan, bà ăn cơm trước đã,7xong rồi con trai bà sẽ đến thăm bà.” Vẻ mặt bà lão đờ đẫn, bà không còn răng nữa, môi bậm lại, từ từ nhai cháo rồi chậm rãi nuốt xuống. cảnh Y Nhân vừa vào phòng, bà lão đã hơi đưa mắt sang nhìn cô.
Vẻ mặt bà hơi khựng lại, sau đó hiền lành cười với Cảnh Y Nhân, dường như bà nhận ra cô là ai.
“Y Nhân à, con bé ngốc này. Có phải cháu lại đánh nhau với người khác không?”
“...” Nghe vậy, vẻ mặt của Cảnh Y Nhân ngỡ ngàng, tim đập thịch một cái, cô chậm rãi bước về phía giường bệnh. Trên khuôn mặt hiền lành của bà lão lộ ra một sự nhớ nhung từ lâu và bất đắc dĩ, đôi mắt mờ đục có vẻ tủi thân, nhìn Cảnh Y Nhân chăm chú. Vẻ mặt ấy của bà lão khiển Cảnh Y1Nhân cảm thấy có chút đau lòng.
“Con bé ngốc nghếch này, sao lại đi đánh nhau với người ta chứ. Bọn chúng muốn chửi con hoang, mắng mẹ con, thì con cứ để bọn chúng mắng đi, chỉ cần chính con biết mình có cha có mẹ là được, không cần để ý người khác nói gì cả.”
Nghe vậy, bước chân của Cảnh Y Nhân bỗng khựng lại, trái tim thấy thật xót xa.
Bà lão có vẻ lẩm cẩm, hình như không hề nhận ra Cảnh Y Nhân đã trưởng thành rồi.
Ở trong mắt bà lão, dường như cảnh Y Nhân vĩnh viễn chỉ là một đứa trẻ. Mà Cảnh Y Nhân lúc này mới hiểu được cảnh Y Nhân trước kia đã trải qua ngày tháng như thế nào. “Năm đó, mẹ con bị thằng đàn ông kia lừa rằng sẽ trở về cưới mình, kết quả, nó đi mất7hút, không hề trở lại. Cháu ấy à, phải khôn khéo một chút, ngàn vạn lần đừng bị đàn ông lừa đấy.”
“...” Năm đó, Cảnh Đức Chính lừa mẹ của “cảnh Y Nhân”? “Bà ngoại ơi!” Cảnh Y Nhân khẽ gọi một tiếng, bước đến bên giường rồi đặt chiếc túi xách trên vai xuống.
Nhân viên điều dưỡng nhường chỗ, vòng sang bên kia giường.