*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Không bận.”
Cảnh Hi ở bên cạnh dường như biết Cảnh Y Nhân đang nghĩ gì nên vội nhỏ giọng giải thích thay cho ảnh đế với cảnh Y Nhân.
“Chị! Không phải chị đang chia loan rẽ thúy sao? Ảnh để Lạc từ trước tới giờ chưa từng để ý tới cô gái nào như thế đâu. Anh ấy giống như anh rể vậy, miễn dịch với từ trường của phụ nữ, ngoại trừ đóng phim thì đây là lần đầu tiên anh ấy nói chuyện với con gái nhiều như thế đó. Tám phấn là anh ấy đã nhìn trúng cô gái này rồi.”
Nghe vậy, Cảnh Y Nhân có hơi giật mình, đưa mắt nhìn về phía Bạch Vân, đồng thời cũng nhìn ảnh đế Lạc một cái.
Anh ta có dáng vẻ cũng đẹp2trai, thành thục, khí chất tao nhã. Đúng là nhìn thế nào cũng không giống với những tên đàn ông hèn hạ.
Nghĩ vậy, Cảnh Y Nhân thản nhiên mở miệng:
“Bạch Vân, xe của ông xã tôi chỉ có hai chỗ thôi, chỉ sợ không ngồi vừa. Lát nữa cô ngồi xe của ảnh để đi, để anh ấy đưa cô đi một đoạn.” Cảnh Y Nhân cố ý nói như thế là để chỉ đường dẫn lối cho bọn họ. Có thành công hay không thì còn phải xem vận mệnh của chính bọn họ thôi. Ảnh để Lạc tặng cho Cảnh Y Nhân một ánh mắt cảm ơn rồi tiếp tục trò chuyện với Bạch Vân. Cảnh Y Nhân không quấy rầy bọn họ nữa. Tới lúc dùng bữa xong, cả đám bạn7học hôm nay đã chơi vô cùng vui vẻ. Lúc tan cuộc, Lục Minh tự mình tới trung tâm thương mại để đón Cảnh Y Nhân. Các bạn học đã nhìn thấy thái tử gia trong lời đồn, Lục Minh, ai nấy đều vô cùng hưng phấn, túm tụm lại bàn tán xì xào.
“Anh ấy ở ngoài đời còn đẹp trai hơn cả trong tạp chí nữa!”
“Quá khí chất luôn! Cô xem, ngay cả tư thế bước đi cũng mê muốn chết!” “Thật hâm mộ Cảnh Y Nhân có thể gả cho Lục Minh. Chắc cô ấy phải tu mấy kiếp mới tốt số như thế!”
cảnh Y Nhân đứng ở phía trước, nghe thấy câu này thì khóe miệng co giật.
Nhắc tới đời trước Cảnh Y Nhân liền nghĩ đến chuyện Lục Minh đã1bảo vệ cô cả ba nghìn năm mới đổi được duyên vợ chồng của bọn họ trong kiếp này, đương nhiên cô sẽ cố gắng quý trọng.
Lục Minh thấy cảnh Y Nhân đi ra liền lập tức mở cửa, bước ra khỏi xe. Dáng người anh tuyệt đẹp, bước đi tự tin đầy kiêu ngạo đi tới đứng trước mặt cô. Anh đưa tay ra ôm lấy cái eo tròn vo của cô. Hoàn toàn không để ý tới ánh mắt của người ngoài mà đặt một nụ hôn lên trán cô rồi dịu dàng quan tâm hỏi: “Có mệt không?”
Một động tác dịu dàng của Lục Minh làm các cô gái đứng ở phía sau nhìn thấy gần như muốn gào thét lên mà ngất đi. Sao có thể dịu dàng và đẹp7trai đến nhường này chứ?
Cảnh Y Nhân khẽ cười, lắc đầu: “Hôm nay rất vui! Em đã có nhiều thu hoạch!”
Hôm nay, điều thu hoạch lớn nhất của cô chính là hiểu rõ Cảnh Y Nhân trong quá khứ.
Hôm nay cô mới biết, Cảnh Y Nhân còn một bà ngoại hiện đang ở quê tại thành phố D, bà đang cô đơn, hiu quạnh một mình. Cô vẫn cân nhắc có nên đón bà tới nhà họ Cảnh hay không, hoặc là bảo Cảnh Đức Chính giúp cô mỗi tháng gửi cho bà một chút phí sinh hoạt. Kết thúc buổi họp lớp, mọi người ai nấy tự về nhà. Trên đường về, Cảnh Y Nhân nói với Lục Minh chuyện hôm nay họp lớp và chuyện về Cảnh Y Nhân trước kia.
Cô nói0với Lục Minh chuyện mình muốn chăm sóc cho bà ngoại của “Cảnh Y Nhân“.
Lục Minh vừa lái xe, vừa đưa một cánh tay ra dịu dàng xoa đỉnh đầu cô:
“Tấm lòng của em là có ý tốt. Nhưng em xác định bà sẽ đón nhận sao? Một người đã sinh sống ở một nơi mấy chục năm trời, em lại đột ngột muốn thay đổi thì bà sẽ không chịu đón nhận đâu. Hơn nữa, những người già thường có suy nghĩ muốn được “lá rụng về cội“. Nếu bà muốn tới thành phố thì lúc “Cảnh Y Nhân” bị Cảnh Đức Chính đón đi bà đã đến rồi.”