*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
0��Ừ, hứ!” Lý Lộ khẽ cười, gật đầu. “Hiện giờ, cái túi này đang ở trong tay Cảnh Y Nhân. Ý của cô là nói Cảnh Y Nhân chính là phu nhân của Lục Minh, tổng giám đốc tập đoàn Lục thị?” Lý Na hỏi mà miệng méo xệch.
“Đương nhiên rồi!” “A ha ha ha!” Lý Na đột nhiên cười tới ngửa đầu ra sau, vỗ đùi nhìn trong chẳng có chút hình tượng gì cả.
Lý Lộ sầm mặt xuống. Lý Na chỉ vào Cảnh Y Nhân, chế nhạo: “Cảnh Y Nhân! Cô nói cô là bà xã của Lục Minh sao?” Lý Na lại chỉ tay vào bụng của Cảnh Y Nhân: “Đứa bé trong bụng cô là của Lục Minh?”
“Ha ha ha!” Lý Na cười chảy cả nước mắt.
“Cảnh Y Nhân, cô ra2vẻ ta đây thì thôi đi, lại còn khoác lác không biết ngượng nữa?”
“Tuy rằng tôi chưa từng gặp phu nhân của Lục Minh, nhưng cô có biết, Lục Minh ngoại trừ thân phận là tổng giám đốc của tập đoàn Lục thị, nam thần quốc dân, thì anh ấy còn có một thân phận khác, cô biết không?” “... Thân phận gì?” Cảnh Y Nhân vẫn mờ mịt, Lục Minh còn có thân phận nào mà cô không biết sao? “Anh ấy là con ruột của tổng thống đại nhân, là thái tử gia của nước Z! Cô nói cô là bà xã của anh ấy thì chẳng phải cô đã trở thành con dâu của tổng thống sao?”
“Cảnh Y Nhân, cô là một người sinh ra ở nông thôn lại có thể gả7cho Lục Minh, trở thành hoàng thân* sao? Ha ha ha...” Lý Na cười ngửa trước ngửa sau.
(*) Hoàng thân: chỉ những người có quan hệ thân thuộc với vua. Mấy bạn học đứng sau cô ta che miệng cười trộm. “Cảnh Y Nhân, sao cô vẫn giống như trước kia, nói khoác mà không cần suy nghĩ thế!”
“Đúng vậy! Cô vẫn luôn mặt dày như thế!” “Trước đây không phải cô vẫn nói muốn gả cho nhà giàu sao? Mơ mộng nhiều nên ngốc rồi hả?” Chúng bạn học anh một câu, tôi một câu, tất cả đều chế giễu cảnh Y Nhân. Lý Na đoán lần này Cảnh Y Nhân đã mất hết mặt mũi rồi nên trong lòng cô ta vô cùng sung sướng. Cảnh Y Nhân hoàn toàn không để ý1tới những người không hề quen biết này. Chỉ là thấy bất bình thay cho những tổn thương mà chủ nhân cũ của thân thể này đã phải nhận, trong lòng thấy lộn cả tiết.
“Cô thiếu não sao?” Lý Lộ bất bình thay cho Cảnh Y Nhân mà gằn lên. Cô dùng ánh mắt như nhìn đồ ngốc mà nhìn Lý Na: “Cô không biết Cảnh Y Nhân là ai, vậy có biết tôi là ai không?”
“Cô là ai? Từ trước giờ chưa từng gặp!” Lý Lộ tức đến mức không thèm nói nữa mà rút điện thoại di động ra, bật tin “buôn chuyện” về giới giải trí gần đây nhất lên.
Cô tìm tới cái tiêu để bắt mắt nhất “Cảnh Hi và con gái của thị trường, Lý Lộ cùng ra vào khách7sạn, nghi rằng họ đang yêu nhau!”, phía bên trên còn đính kèm một bức ảnh.
Rồi cô đưa điện thoại di động tới trước mặt Lý Na. Lý Na nhìn bức ảnh, con người bỗng trợn tròn lên thật to. Sau đó dùng hai tay ôm mặt, rít lên như điên rồi chỉ vào Lý Lộ mắng: “Cô và nam thần Cảnh Hi của tôi đang yêu nhau?”
“...” Khóe miệng Lý Lộ giật giật: “Phiền cô chú ý trọng điểm có được không hả?” Lý Lộ đang chứng minh thân phận với cô ta, chứ không phải để cô ta nhìn Cảnh Hi.